Cố Tiểu Tây ngồi ngoài cửa một hồi, cảm thấy tâm trạng nóng nảy đã dịu đi, cô mới thở một hơi dài đầy nhẹ nhõm.
Khi chuẩn bị quay người về phòng, cô bỗng nghe thấy hai tiếng bước chân đang tiến lại gần.
Bọn họ dẫm lên tuyết đọng, tạo thành những âm thanh lép nhép, một nhẹ một nặng, hướng về phía nhà họ Cố.
Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên, bây giờ mới chỉ là rạng sáng, hẳn là sẽ không có khách nào đến thăm vào thời điểm này chứ?
Cô túm chặt quần áo trên người, đứng lên nhìn về phía âm thanh vọng lại.
Khi ánh mắt cô nhìn thấy Tống Kim An và Điền Tĩnh, đôi mắt trong veo như đá mắt mèo không khỏi toát lên vẻ lạnh lùng như băng.
Quả nhiên, Tống Kim An rốt cuộc vẫn quan tâm đến chuyện của Điền Tĩnh.
Cô đã báo cáo cho cục cảnh sát, Điền Tĩnh là phạm nhân đang đợi bắt giam, mặc dù cô ta đang được ở lại bệnh viện vì lý do sức khoẻ nhưng vẫn sẽ có người canh chừng, đến khi tình trạng của cô ta khá lên sẽ được dẫn tới cục cảnh sát.
Tại sao Điền Tĩnh có thể đi lung tung như vậy?
Rõ ràng Tống Kim An đã nhúng tay vào để Điền Tĩnh có thể rời khỏi bệnh viện một cách suôn sẻ rồi trở về đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
A, thật đúng là đôi uyên ương hồ điệp mang tình sâu nghĩa nặng từ kiếp trước.
Ngay cả khi cô đã kể ra rất nhiều chuyện Điền Tĩnh từng làm hòng khiến Tống Kim An cảm thấy chán ghét cô ta nhưng vẫn không thể nào ngăn cả bọn họ ở bên nhau, để Điền Tĩnh lại có thêm ô dù che chở.
Không biết có phải vì ánh mắt cô quá lạnh lùng hay không, Điền Tĩnh đang nghiêng đầu thì thầm gì đó với Tống Kim An cũng thoáng khựng lại rồi ngẩng đầu lên nhìn.
Tầm mắt Điền Tĩnh và Cố Tiểu Tây đột nhiên chạm nhau, dường như toé ra tia lửa điện khiến người khác cũng cảm nhận được.
Tống Kim An lờ mờ cảm nhận được, ngước lên theo.
Khi nhìn thấy Cố Tiểu Tây, anh ta có cảm giác như bị kim chân, sắc mặt khó coi, toàn thân cứng ngắc, cuối cùng chỉ có thể lúng túng ấp úng gọi một tiếng: “Biên tập Cố”.
Anh ta cười khổ tự giễu chính mình, không ngờ đã chọn thời điểm này mà vẫn đụng mặt nhau.
Cố Tiểu Tây vốn dĩ không thèm để ý tới hai người kia, nhưng khi nhớ đến chuyện cô và Yến Thiếu Ngu đến cục cảnh sát nói nhiều như thế mà vẫn chẳng thể đọ lại quyền thế của Tống Kim An, cô lại cảm thấy ngọn lửa phẫn nộ bốc lên trong lòng, hận không thể đánh hai tên kia chết tươi.
Cô nhếch môi, nói rất khẽ, nhẹ nhàng như không có chút cảm xúc nào, giống như nói huỵch toẹt ra: “Định bỏ trốn à?”
Điền Tĩnh có vẻ rất sợ hãi, mặt mũi trắng bệch, lí nhí đáp lại Cố Tiểu Tây: “Tiểu Tây, cô, cô đang nói tôi à?”
Cố Tiểu Tây bình tĩnh quan sát Điền Tĩnh thật kĩ.
Cô không nhìn ra bất cứ dấu vết nào trên nét mặt đối phương, cứ như thể cô ta thật sự không biết mình đang bị cảnh sát triệu tập và chỉ là một bệnh nhân vừa mới xuất viện mà thôi.
Song, điểm khác biệt là cô ta lúc này không còn là Điền Tĩnh đứng trên đỉnh núi cắt đứt sợi dây, dồn cô vào chỗ chết nữa rồi.
Tống Kim An mím môi, qua một hồi lâu, khi bông tuyết lạnh băng rơi xuống mặt, anh ta mới hít sâu một hơi, nói với Điền Tĩnh: “Cô về trước mà thu dọn đồ đạc, tôi nói vài lời với biên tập Cố.”
Điền Tĩnh cắn môi, khẽ kéo ống tay áo đối phương, trên mặt tràn đầy vẻ bất an, lo sợ mình bị bỏ rơi.
Tống Kim An nhắm mắt lại, giữ vững tinh thần, nở nụ cười trấn an: “Không có chuyện gì đâu, đi đi.”
Điền Tĩnh đưa mắt nhìn Cố Tiểu Tây một cách thận trọng.
Khi chạm phải ánh mắt đối phương, cô ta giật mình cúi đầu xuống, vành mắt sắp đỏ ửng cả lên, mân mê ngón tay rồi gật gật đầu, cẩn thận dò dẫm bước về cửa nhà họ Điền.
Trong nhà gần như đã bị bao trùm bởi bụi bặm.
Vẻ mặt đáng thương lập tức thay đổi, trở nên vô cùng hung dữ.
Cô ta không ngờ rằng đã chọn giờ này mà vẫn đụng phải Cố Tiểu Tây, đúng là xui xẻo chết đi được.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Cố Tiểu Tây quả là một mối phiền toái lớn.
Nếu đối phương thật sự chặn đường lui của cô ta thì đúng là lợi bất cập hại.
Ngặt nỗi, Tống Kim An chỉ đồng ý đưa cô ta đi khỏi đây chứ không định giúp đỡ về phương diện tài chính, cô ta phải về nhà lấy tiền..