Khi ra ngoài, tiền giấy là thứ giúp mình được sống yên phận, ở lại đây không sớm thì muộn chỉ tổ làm kẻ khác được lợi mà thôi.
Bên ngoài, hoa tuyết càng lúc càng rơi nhiều, bay lả tả.
Cố Tiểu Tây nhìn về phía cổng lớn nhà họ Điền, ánh mắt cô còn lạnh lùng hơn cả hoa tuyết đang bay.
Tống Kim An khẽ ho một tiếng, siết chặt bàn tay đang buông thõng bên hông thành nắm đấm.
Anh ta dè dặt lại gần Cố Tiểu Tây, họ chỉ cách nhau một lớp hàng rào.
Cô khoanh tay đứng giữa mưa tuyết, gương mặt thanh tú càng trở nên thánh thiện hơn.
“Biên… Biên tập Cố, xin lỗi cô, tôi…”
Tống Kim An dường như không biết nên nói thế nào, do dự mất hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Điền Tĩnh, Điền Tĩnh đã quên chuyện ngày trước.
Hơn nữa cô ấy còn giúp đỡ tôi rất nhiêu.
Cô ấy thật sự rất đáng thương, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy ngồi tù.”
“Tôi không biết tại sao cô lại hận cô ấy như thế, nhưng, cô có thể cho tôi một cơ hội hay không, coi như là tôi đền bù thay cô ấy.”
Tống Kim An nhìn vẻ mặt hờ hững của Cố Tiểu Tây, cổ họng anh ta nghẹn lại, không khỏi xoa đôi bàn tay trong sự bứt rứt.
Sau một chốc im lặng, anh ta ấp úng nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy lảng vảng trước mặt cô nữa.
Tôi sẽ đưa cô ấy đi, đi rất xa, sẽ không trở về nữa.
Như thế thì cô cũng không cần bận lòng lo lắng.”
Mấy ngày qua, Điền Tĩnh luôn kể lại kỉ niệm thời thơ ấu giữa mình và Cố Tiểu Tây bằng giọng điệu vô cùng dịu dàng Quãng thời gian ấy thật ngây ngô và rực rỡ.
Chắc chắn hai cô từng là những người bạn vô cùng thân thiết, chỉ vì giữa đôi bên xuất hiện chút hiểu lầm nên mới thành ra thế này.
Sự hiểu lầm đó nảy sinh từ Trần Nguyệt Thăng đang ở trong tù và Cố Duệ Hoài đã bị đuổi khỏi nhà họ Cố.
Anh ta biết nguồn cơn hậu quả của những chuyện này, Nhưng, trong sự việc đó, Điền Tĩnh cũng chỉ là người bị hại.
Trần Nguyệt Thăng thích cô là lỗi của cô? Cố Duệ Hoài thích cô cũng là lỗi của cô?
Không, Cố Tiểu Tây chỉ quá mù quáng thôi, cô trở nên mê muội vì cơn giận.
Đợi đến lúc cô tỉnh táo lại, cô nhất định sẽ hối hận vì đã đối xử như vậy với người từng là bạn thân của mình.
Tống Kim An không muốn cô phạm sai lầm, thế nên anh ta quyết định giúp đỡ Điền Tĩnh.
Anh ta là người biết nội tình câu chuyện.
Mặc dù thật sự đã ra tay trên đỉnh núi, cắt đứt sợi dây kia nhưng Tống Kim An cũng từng tận mắt chứng kiến Cố Tiểu Tây đâm thấu ngực Điền Tĩnh bằng lưỡi dao sắc bén.
Nếu không vì Điền Tĩnh phúc lớn mạng lớn, trái tim nằm ở bên phải thì cô ấy chết từ lâu rồi.
Cho dù nỗi thù hằn và oán hận sâu đậm đến đâu thì Điền Tĩnh coi như cũng trả sòng phẳng rồi, quả thực không cần phải đuổi cùng giết tận đến thế.
Tống Kim An không muốn Cố Tiểu Tây trở thành người dối trá bịa chuyện hãm hại Điền Tĩnh, ngày đêm bị hận thù che mờ mắt.
Anh ta muốn được làm người hoà giải giữa đôi bên.
Song, Tống Kim An cũng biết bây giờ Cố Tiểu Tây không nghe lọt tai bất cứ lời nào, anh ta chỉ có thể đưa Điền Tĩnh rời đi trước.
Trong chuyện này, anh ta đã để cảm tính lấn át lý trí.
Cố Tiểu Tây chợt cười khẽ một tiếng, đôi mắt cô tựa như đã nhìn thấu đối phương: “Anh muốn đưa cô ta đến nơi nào?”
Tống Kim An sững người, con ngươi màu nâu thoáng loé lên, giọng nói chất chứa nỗi ưu tư: “Thủ đô.”
Đó là nơi Tống Kim An quen thuộc nhất, vì vậy đưa Điền Tĩnh đến đó là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Cố Tiểu Tây hơi nghiêng đầu, khoé miệng thấp thoáng nét cười lạnh, giọng nói trong trẻo chứa đầy sự giễu cợt: “Tống Kim An, tôi thật sự không hiểu, tại sao anh lại si mê Điền Tĩnh đến thế.
Anh không nghe thấy cảnh sát nói gì à? Cô ta là thứ không trong sạch, thích ra tay làm bừa, tác phong bất chính, lại còn từng có ý định mưu sát tôi.
Người nhà anh có chấp nhận cho anh bên người con gái như vậy không?”
Cô thực sự không hiểu Điền Tĩnh rốt cuộc đã cho Tống Kim An uống bùa mê thuốc lú gì.
Nghe vậy, da mặt Tống Kim An hơi co giật lên, nhíu mày hỏi: “Ai nói với cô là tôi thích cô ấy?”
Chẳng lẽ từ trước đến nay anh ta chưa thể hiện rõ ràng ư? Người duy nhất mà Tống Kim An có cảm tình là cô chứ không phải Điền Tĩnh.
Anh ta không báo chuyện xảy ra trong núi cho cảnh sát biết là vì anh ta đứng về phía cô, tại sao cô lại không hiểu?.