Sau khi Yến Thiếu Ngu trở về thì thấy Cố Tiểu Tây đang ngồi ở bàn châm đèn dầu.
Mấy ngày nay tuyết rơi, bên ngoài trời rất lạnh nên Cố Chí Phượng trở về trong phòng ngủ, bên ngoài chỉ còn lại ánh đèn dầu mờ ảo rất yên tĩnh.
Anh cẩn thận nhìn Cố Tiểu Tây một hồi, thấy vẻ mặt cô vẫn bình thường, nhìn qua không có vẻ mất mác gì.
Bước chân của Yến Thiếu Ngu dừng lại một lúc, một lát sau, anh nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe của cô: “Anh lo lắng cái gì vậy? Qua đây.
”
Đôi môi mỏng của anh mím chặt, anh bước tới trước mặt cô rồi ngồi xuống, những ngón tay thon dài đan vào nhau, các khớp xương trắng bệch, nhắm mắt lại, những bông tuyết tan chảy biến thành nước thấm đẫm mái tóc của anh, tâm trạng của anh có hơi xa xút.
Mặt mày của Cố Tiểu Tây dịu dàng nhìn anh, ngón tay đặt trên mu bàn tay của anh: “Những lời nói kia của Tống Kim An làm anh không vui sao?”
Nghe vậy, đuôi lông mày của Yến Thiếu Ngu khẽ động, anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Cố Tiểu Tây.
Đầu lưỡi của anh đặt vào sau hàm răng, lặng lẽ nhìn cô một lúc: “Đừng sợ, anh sẽ đòi lại giúp em, không lâu đâu.
”
Cố Tiểu Tây sửng sốt, cô nhìn gương mặt nghiêm túc của Yến Thiếu Ngu chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, một lát sau cô thở dài một tiếng.
Mặc dù cô chưa bao giờ kể cho người khác biết những trải nghiệm khổ cực ở kiếp trước của mình, chỉ có một mối hận không có chỗ phát, nhưng lại luôn có một người luôn giống như ánh mặt trời, xuyên qua không gian và thời gian, bao trùm lấy cô.
Cô cảm thấy mình chưa đủ chân thành, giọng nói của cô trở nên kiên định: “Em tin anh.
”
Giọng của cô rất bình tĩnh và dễ nghe trong đó còn mang theo ý cười: “Em tin anh sẽ làm được, sẽ không bắt em phải chờ đợi thật lâu.
”
Ánh mắt của Yến Thiếu Ngu nhẹ nhàng quét qua cái cổ trắng nõn của Cố Tiểu Tây, Anh không khỏi ho khan một tiếng rồi dịch ra xa một chút, sau đó đè nén lại chút không được tự nhiên trong lòng rồi nói: “Muộn rồi, em mau ngủ đi, trời sắp sáng rồi.
”
Cố Tiểu Tây nhưỡng mày, trong mắt hiện lên ý cười: “Được, đời khi thức dậy, chúng ta cùng nhau đi chợ.
”
Cô xuống khỏi giường đất, đi hai bước về phía phòng của mình nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó, ngoảnh đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Yến Thiếu Ngu, cô đột nhiên quay lại hai tay ôm lấy mặt của anh, đặt một nụ hôn nồng cháy lên đôi môi mỏng có chút lạnh của anh.
Hình như Cố Tiểu Tây cũng cảm thấy có hơi xấu hổ, hôn xong cô không nói lời nào mà chạy thẳng về phòng.
Yến Thiếu Ngu ngây ngốc một lúc, nhìn thấy bóng lưng có chút ngượng ngùng của Cố Tiểu Tây, anh không nhịn được giơ tay chạm vào môi của mình, trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm, trong nháy mắt ngay cả ánh đèn dầu mờ ảo cũng nhuốm một cút kiềm diễm.
Anh cười khẽ, mặt màu vui sướng.
Tuy nhiên, lúc nghĩ đến Tống Kim An và Điền Tĩnh, nụ cười trên môi dần nhạt đi, anh nghĩ thầm, con người luôn phải làm việc chăm chỉ vì một số người nhảy một số chuyện, thật sự đã đến lúc phải rời đi.
*
Ngày hôm sau, tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi nhưng nhiệt độ rõ ràng lại giảm xuống vài độ, gió lạnh thổi qua mặt đau như bị dao cửa, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự nhiệt tình của mọi người, sáng sớm bên ngoài đã vang lên những tiếng ồn ào náo nhiệt.
Nhà họ Cố cũng giống vậy, tất cả mọi người đều dậy sớm ăn sáng rồi chuẩn bị đi chợ.
“Nhanh lên nào, nhanh lên nào, chuẩn bị xong chưa?” Yến Thiếu Ly đứng ở sân dậm chân, gương mặt của cô ấy vì lạnh mà đỏ bừng, nhưng vẫn hưng phấn như cũ, đây là lần đầu tiên kể từ khi cô ấy xuống nông thôn tham gia chợ lớn nên rất kích động.
Ở bên cạnh, Yến Thiếu Đường được Cố Đình Hoài ôm trong ngực, người anh cả như Yến Thiếu Ngu trái lại trở thành người rảnh rỗi.
.