Bạch Mân rũ mắt lắc đầu: “Vừa rồi chị cũng nghĩ như vậy, nhưng em đã giúp chị thì chị cũng sẽ cố hết sức để giúp em.”
“Đồ ngốc này.” Môi Cố Tiểu Tây khẽ mở, phun ra hai chữ này.
Không đợi Bạch Mân lên tiếng, Cố Tiểu Tây lại nói: “Em không cần chị đề cử em đến bệnh viện huyện học nghề, nhưng nếu như chị có thể giúp em mượn mấy cuốn sách, để em xây dựng nến móng, vậy thì tối nay em sẽ mời chị ăn thật ngon, như vậy có được không?”
Hiện tại cô không biết một chút gì, đến bệnh viện cũng chỉ cản trở, chẳng thà chờ đại đội tiến cử, để cho cô tham gia lớp huấn luyện.
Nghe vậy, Bạch Mân theo bản năng nhìn Cố Tiểu Tây một cái, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Rõ ràng cô ấy không ngờ sau khi mình chỉ ra đường tắt, mà lại bị Cố Tiểu Tây từ chối.
Là bạn bè, cô chỉ nhờ cô ấy mượn giúp mấy cuốn sách có liên quan đến phương diện bác sĩ, là sợ gây phiền phức cho cô ấy sao?
Lần đầu tiên Bạch Mân gặp được một người như Cố Tiểu Tây, nghĩ đến chuyện vừa rồi mình còn so sánh cô với em trai em gái, bỗng có chút hối hận.
Cô thật sự là một người tốt, là một người rất thiện lương rất thiện lương!
Nụ cười trên gương mặt Bạch Mân đã trở nên thoải mái, trịnh trọng nói: “Tiểu Tây, em yên tâm, chắc chắn chị sẽ mượn cho em mấy quyển sách thích hợp với em.
Có cái gì không hiểu thì em có thể hỏi chị, chờ em học được kha khá rồi chị lại đề cử em đến bệnh viện bọn chị!”
Cố Tiểu Tây cười tủm tỉm nói: “Vậy thì cảm ơn chị rồi.”
Bạch Mân chớp chớp mắt: “Em khách sáo với chị làm gì? Chúng ta là bạn bè mà.”
Cứ trò chuyện như vậy, không khí giữa hai người đã hài hòa thân thuộc hơn rất nhiều.
Bạch Mân nhìn Cố Tiểu Tây đang cắt thịt heo, một lúc lâu cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng cảm thấy không ổn, nói: “Tiểu Tây, chúng ta ăn một bữa đơn giản là được rồi, cháo khoai lang, bánh cao lương, dưa muối chị đều có thể ăn, không có kén chọn.”
Cố Tiểu Tây ngước mắt liếc cô ấy một cái: “Chờ ăn cơm là được rồi, đừng tiết kiệm thay em.”
Bạch Mân cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Hiện tại các đại đội đều thiếu lương thực, em cũng phải ăn uống tiêu xài tiết kiệm một chút.
Nếu không đợi đến đầu xuân năm sau sợ là lương thực sẽ ăn hết, hơn nữa em cũng không cần ăn thịt heo vội, nếu sợ hỏng thì chị sẽ ướp thịt khô, có thể dạy cho em.
Hoặc chị giúp em ướp cũng được, cất giữ được thời gian lâu hơn, cứ xào như vậy thì tiếc quá.”
Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy một hồi, đột nhiên mỉm cười.
Kiếp này cô quen biết không ít bạn bè, tính cách cũng không ai giống ai.
Vạn Thanh Lam thì tùy tiện, tính cách không câu nệ tiểu tiết.
Tính tình Diêu Mỹ Lệ dịu dàng, là điển hình của hiền thê lương mẫu, rất thích hợp để làm vợ.
Mà Bạch Mân là mẫu người mâu thuẫn và phức tạp nhất trong đó, cô ấy xinh đẹp lại có năng lực, mà bởi vì nguyên nhân gia đình nên lại vô cùng tự ti.
Về mặt tính cách, cô ấy là người dịu dàng nhất, thích nhân nhượng người khác, kết bạn với người như thế này thì có lẽ sẽ không bao giờ gây gỗ.
Cơm tối cô làm bún thịt hầm, lại hâm nóng bánh bao chay mà hôm qua đã hấp sẵn.
Lúc trong nồi còn hâm thức ăn, Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường đã thức dậy.
Lúc nhìn thấy Bạch Mân thì có chút tò mò, hai bên giới thiệu qua lại, Yến Thiếu Ly cũng không quấy rầy bọn họ, vào trong phòng chơi với Yến Thiếu Ương.
Không bao lâu, đám người Cố Chí Phượng cũng đã trở về.
Một đám người nhao nhao trở về, khi tới còn xen lẫn vài tiếng heo con kêu to, làm cho Bạch Mân bỗng thấy hơi căng thẳng.
Cố Tiểu Tây đi ra ngoài đón người, vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy chuồng heo bỏ hoang đã lâu trong sân một lần nữa được bắt đầu sử dụng lại.
Hai con heo con hồng hào mũm mĩm vui vẻ ở trong chuồng heo, mấy người Cố Chí Phượng đứng ở ngoài chuồng heo nhìn vào trong, trên mặt cũng toàn là ý cười.
“Cha!” Cố Tiểu Tây hô lên một tiếng, đi qua đánh giá ông ấy vài lần, tức giận nói: “Đi đứng đã không tiện mà còn muốn đi góp vui, chân không sao chứ? Để anh ba dẫn cha về bôi thuốc, kẻo lại sưng lên.”.