Cố Tiểu Tây nhìn thấy Lâm Cẩm Thư chậm rãi đi tới, vẻ mặt cô lạnh nhạt giống như đang nhìn một người xa lạ.
Ban đầu cô không có cảm xúc tiêu cực với Lâm Cẩm Thư, nhưng bà ta lại nói linh tinh trước mặt Cố Chí Phượng, khiến cô rất chán ghét, lúc nhỏ thì vứt bỏ cô không quan tâm, bây giờ bày ra vẻ mẹ con tình thâm thì có ý nghĩa gì?
Mặc dù bà ta thật sự nhìn trúng khuôn mặt của cô, thì cũng phải hỏi cô xem cô có nguyện ý cho bà ta lợi dụng không.
Lâm Cẩm Thư nhìn ra sự lạnh nhạt của Cố Tiểu Tây, bà ta càng căng thẳng hơn.
Bà ta nắm chặt tay, nói: "Bé, hôm nay mẹ tự ý đến đây, không làm phiền con chứ?" Nói xong, bà ta lại cảm thấy không thích hợp, sợ Cố Tiểu Tây sẽ không cho bà ta mặt mũi, nên nhìn về phía Vạn Thanh Lam và Hoàng Bân Bân, nhẹ giọng nói: "Hai người này là đồng nghiệp của con sao? Chào hai cháu, dì là mẹ của Tiểu Tây.
"
Vạn Thanh Lam và Hoàng Bân Bân nghe vậy thì liếc nhau, hai người đều khiếp sợ, mẹ?
Bọn họ đánh giá cẩn thận Lâm Cẩm Thư vài lần, nhìn thế nào đối phương cũng giống kẻ có tiền, vợ nhà giàu, vậy nên đồng nghiệp kiêm bạn của họ Cố Tiểu Tây, thật ra là một người giàu có?
Tin tức này đối với hai người mà nói không khác gì một quả bom, bọn họ vội vàng chào hỏi Lâm Cẩm Thư.
"Cháu chào dì, cháu là Vạn Thanh Lam, là đồng nghiệp của Tiểu Tây, cũng là bạn tốt của cô ấy.
"
Hô hấp của Vạn Thanh Lam như ngừng lại, tư thế của cô ấy vô cùng cung kính, cô ấy không chỉ đơn thuần cho rằng mình là đồng nghiệp và bạn tốt của Cố Tiểu Tây, mà còn muốn làm chị dâu cả của cô, vậy nên không tránh khỏi muốn để lại ấn tượng tốt với Lâm Cẩm Thư.
Hoàng Bân Bân khựng lại, anh ấy liếc nhìn Vạn Thanh Lam, chợt rũ mắt khách sáo chào hỏi Lâm Cẩm Thư.
Tâm tư của Lâm Cẩm Thư đều đặt trên người Cố Tiểu Tây, mắt thấy vẻ mặt cô càng ngày càng lạnh lùng, bà ta không khỏi nhấp miệng: "Chào các cháu, không biết dì có thể nói riêng vài câu với Cố Tiểu Tây không? Có tiện không?"
Vạn Thanh Lam sửng sốt, cô ấy vội vàng gật đầu: "Tiện tiện, đương nhiên là tiện rồi.
"
Nói xong, cô ấy cho Cố Tiểu Tây một ánh mắt, rồi kéo Hoàng Bân Bân ra một chỗ xa chờ.
Vẻ mặt Vạn Thanh Lam kích động nhìn về phía Cố Tiểu Tây và Lâm Cẩm Thư ở xa xa, giọng vừa cảm khái lại vừa khó hiểu: "Thật là không ngờ được, vậy mà Tiểu Tây lại là con của gia đình giàu có, thế nhưng rõ ràng tôi từng đến nhà cô ấy rồi mà! "
Hoàng Bân Bân biết Vạn Thanh Lam thích Cố Đình Hoài, anh im lặng một lát, rồi nói: "Có lẽ là có ẩn tình trong phương diện này mà chúng ta không biết, thế nhưng không biết mẹ Tiểu Tây tìm cô ấy có chuyện gì.
"
Vạn Thanh Lam trừng mắt nhìn: "Có thể có chuyện gì được? Chắc chắn là chuyện tốt!"
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Lâm Cẩm Thư cũng bày tỏ ý đồ đến đây với Cố Tiểu Tây: "Bé, hôm nay là sinh nhật mẹ, cho nên mẹ muốn mời con đến nhà ăn bữa cơm, con! Con nguyện ý không?"
"Mẹ không có ý gì khác, chỉ đơn thuần muốn mời con qua ăn một bữa cơm thôi.
"
Lâm Cẩm Thư dịu dàng nói xong, bà ta sợ nói vậy sẽ chọc giận Cố Tiểu Tây.
Vẻ mặt Cố Tiểu Tây thản nhiên, ánh mắt trong veo: "Phải không? Vậy cảm ơn lời mời của bà, tôi không có thời gian.
"
Lâm Cẩm Thư nghe vậy, vẻ mặt cứng đờ, nụ cười bên môi cũng trở nên miễn cưỡng.
Cố Tiểu Tây xoay người rời đi, lại cảm thấy những lời lần trước cô nói không đủ, cô muốn tỏ rõ thái độ của mình một lần nữa.
Khi cô ngoái đầu lại nhìn, bằng mắt thường có thể thấy mắt Lâm Cẩm Thư sáng lên: "Bé, con đổi ý?"
Cố Tiểu Tây cười khẽ: "Bà Lâm, làm gì phải bày ra vẻ mặt đó? Nếu tôi thật sự có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của bà, năm đó bà cũng không bỏ đi khi vừa mới sinh tôi ra, nơi này không có ai, chúng ta cũng nói thẳng luôn đi.
".