Lâm Cẩm Thư nhắm lại mắt, khóe môi của bà ta cong lên một nụ cười tự giễu.
Tần Vạn Giang giận không kìm lại được, bàn tay đang vịn Lâm Cẩm Thư có chút cứng đờ, ông ta lớn tiếng quát: "Thằng mất dạy! Dì Vương, đi, mau nhốt Tần Nguyệt Viên ở trong phòng.
Hôm nay không cho nó đi ra ngoài, cũng không cho phép mang cơm cho nó!"
Dì Vương có chút hơi khó xử mà liếc nhìn bà cụ Tần.
Bà ấy không muốn nhúng tay vào chuyện của chủ nhà, nhưng ở cái nhà họ Tần này, Tần Vạn Giang là người làm chủ đưa ra quyết định nên bà ấy không dám phản bác, vội vàng đi lên lầu.
Bà cụ Tần lại không đồng ý, soạt một tiếng từ trên ghế đứng lên.
Sắc mặt của bà ta có chút không dễ nhìn, nói chuyện cũng khó nghe: "Tần Vạn Giang, con có ý gì? Con muốn bỏ đói cháu của mẹ cho tới chết hay sao?" Nói xong, bà ta quay đầu lại chĩa mũi súng vào Lâm Cẩm Thư, nói: "Còn con nữa, đứng cũng đứng không vững.
Chẳng lẽ lời Nguyệt Viên nói không phải sự thật hay sao? Thằng bé là con trai ruột của con, con lại đi giận thằng bé hay sao? Trải qua ngày sinh nhật mà cũng không yên tĩnh!"
Tần Hoa Hảo đứng ở sau lưng bà cụ Tần, cô ta che mép cười trộm.
Hai anh em Tần Mục và Tần Dung vẫn luôn im lặng không lên tiếng nãy giờ liếc nhau, trong mắt cả hai đều có chút bất đắc dĩ.
Từ trước đến nay, nhà họ Tần vẫn luôn là cảnh tượng gà bay chó chạy như thế.
Chẳng qua đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lâm Cẩm Thư bị ép rơi vào tình huống khó xử như vậy.
Đương nhiên là cũng có thể bà ta khó chịu không phải là bởi vì Tần Nguyệt Viên, mà là vì cô gái trẻ vừa mới rời đi kia chăng?
Ánh mắt của Cố Duệ Hoài chết lặng nhìn bóng lưng của Lâm Cẩm Thư một chút.
Lúc đi tới cửa, giọng nói của anh ta khàn khàn: “Buổi chiều, tôi còn phải đi làm, sẽ không ăn cơm, mấy người ăn đi, tôi đi trước."
Ánh mắt của Lâm Cẩm Thư run rẩy, mím môi nhìn Cố Duệ Hoài.
Vừa ra đến trước cửa, Cố Duệ Hoài giống như nhớ tới cái gì, chần chờ quay đầu lại nói với Lâm Cẩm Thư: "Chúc bà sinh nhật vui vẻ."
Nói xong, anh ta không hề lưu luyến chút nào rời đi.
Lâm Cẩm Thư nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, ở bên tai nghe tiếng của bà cụ Tần líu lo không ngừng, dường như trong cổ của bà ta nuốt một quả đắng vậy.
Cho dù trước kia bà ta đã từng cảm thấy khó xử và suy nghĩ phải chăng bản thân đã chọn sai cuộc sống, nhưng bà ta chưa bao giờ cảm thấy thất vọng mãnh liệt như bây giờ.
…
Sau khi rời đi, Cố Tiểu Tây trực tiếp quay lại nơi làm việc, chuyện của Yến Thiếu Ngu làm cho tâm trạng của cô có chút nặng nề.
Không phải là cô sợ hãi, mà là cô đang lo lắng rằng anh vào quân đội có bị ai đó nhắm vào hay không, có gặp phải nguy hiểm hay không.
Nghĩ đến vô số vết thương mà cô đã từng nhìn thấy ở đời trước, thậm chí là vết đạn chí mạng ở gần trái tim nữa.
Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy cảm xúc càng ngày càng căng thẳng.
Vạn Thanh Lam vừa nhìn thấy cô quay về, cô ấy liền cười nói: "Tiểu Tây, làm sao mà nhanh như thế cô đã quay lại rồi?"
Cô ấy muốn hỏi thăm về chuyện của Lâm Cẩm Thư một chút, nhưng nhìn thấy tâm trạng của Cố Tiểu Tây không tốt nên cô ấy cũng kìm nén lòng hiếu kì mà không có mở miệng.
Cố Tiểu Tây mím môi, cô chỉ yên lặng ngồi ở vị trí của mình vẽ tranh suốt cả buổi chiều.
Vừa tới giờ tan làm, Vạn Thanh Lam vặn eo bẻ cổ nói: "Tiểu Tây, tan làm rồi!"
Cố Tiểu Tây ừ một tiếng,thu dọn đồ đạc xong, liền nhanh chân rời khỏi tòa soạn.
Vốn dĩ Vạn Thanh Lam còn muốn nói cái gì đó nữa, nhưng cô ấy vừa quay đầu lại đã phát hiện người đã đi mất rồi.
Cô ấy hơi mờ mịt trừng mắt nhìn, nghi ngờ nói: "Hôm nay, Tiểu Tây rất kỳ lạ.
Cuối cùng, mẹ của cô ấy đã nói cái gì với cô ấy rồi? Sao nhìn cô ấy có chút sợ hãi và hoảng loạn nhỉ?"
Hoàng Bân Bân nhìn cô ấy một cái, ho nhẹ nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, Tiểu Tây có thể giải quyết được.
Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi về nhé?"
Miệng của Vạn Thanh Lam cong lên, cô ấy thờ ơ gật đầu nhẹ..