Cố Đình Hoài và Bạch Mân trở về, coi như mọi người đã đến đông đủ.
Cố Ngân Phượng không chịu ngồi yên, vừa nhìn thấy Bạch Mân đã đánh giá từ trên xuống dưới, so sánh với Lý Tinh Tinh bên cạnh mình, ganh ghét nói: “Ơ, Đình Hoài, đây là người yêu của cháu à? Dáng dấp cũng xinh xắn đấy, nghe nói là y tá? Người thành phố phải không?”
Thật ra bà ta vừa mới hỏi thăm, người yêu của Cố Đình Hoài là người đại đội Phàn Căn kế bên, không phải người thành phố.
Cố Đình Hoài vô cùng thản nhiên nói: “Vâng, người yêu của cháu là Bạch Mân, là ở đại đội Phàn Căn, cháu rất hài lòng.”
Anh ấy thích Bạch Mân, cũng không phải vì công việc y tá của cô ấy, cũng không phải vì bất cứ chuyện gì khác, chỉ dựa vào một loại cảm giác, một bầu nhiệt huyết, một luồng dũng khí vì cô ấy mà có thể dũng cảm tiến tới, vậy là đủ rồi.
Bạch Mân nghe ý tứ bảo vệ trong lời nói của Cố Đình Hoài, cảm xúc câu nệ giảm đi rất nhiều.
Cô ấy mỉm cười gật đầu với Cố Ngân Phượng, rồi cùng Cố Đình Hoài ngồi xuống bên cạnh Cố Tiểu Tây.
Trên bàn bày các đĩa sủi cảo và mấy chậu thức ăn thơm nức mũi, các món ăn tầm cỡ giao thừa này, cô ấy thật sự chưa từng nhìn thấy.
Nhớ tới khoai lang vừa rồi ở trong nhà, cùng với sự châm chọc khiêu khích của cha mẹ đối với Cố Đình Hoài, Bạch Mân hơi mím môi.
Sau khi Lý Tinh Tinh nghe Cố Đình Hoài nói xong, hiếm khi ngẩng đầu nhìn sang.
Nhưng cũng chỉ là một cái liếc nhìn, rồi cô ta lại cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cố Ngân Phượng bĩu môi, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Mân có chút căm giận.
Trong lòng bà ta thật sự thấy không công bằng, dù là Cố Tiểu Tây hay là Bạch Mân, rõ ràng hai người đều là gái quê điển hình, thế mà người nào người nấy lại rất xinh đẹp.
Cái này còn chưa tính, bọn họ còn có một công việc tốt nữa!
Hầy, Tinh Tinh nhà bà ta chỗ nào cũng không sánh bằng.
Nói đi nói lại, cũng chỉ có thân phận là người thành phố.
Nghĩ như vậy, Cố Ngân Phượng lại hơi hất cằm lên.
Thời đại này, có sổ lương thực đã hơn người ta một bậc.
Mỗi tháng bọn họ đều lương thực theo định lượng, dù sao so với nông dân kiếm lương thực dựa vào công điểm thì vẫn sống tốt hơn.
Ít nhất, để thanh niên lựa chọn thì nhất định sẽ chọn người thành phố có sổ lương thực, cái này mạnh hơn vẻ ngoài xinh đẹp rất nhiều.
Cố Ngân Phượng an ủi mình một phen ở trong lòng, xem như đã nuốt được cơn tức giận xuống cổ họng.
Cố Chí Phượng là nhân vật chính, ông ấy giơ tay nói: “Được rồi, động đũa đi, sắp nguội rồi.”
Mọi người trên bàn đều thở phào nhẹ nhõm, nhao nhao bắt đầu động đũa.
Vạn Thanh Lam, Diêu Mỹ Lệ, Yến Thiếu Ly đều im lìm không lên tiếng mà ngồi xuống.
Việc mấy người Cố Ngân Phượng đến nằm ngoài dự đoán của họ, có thêm vài người xa lạ nên đương nhiên không khí cũng trở nên lúng túng.
Nhưng Cố Ngân Phượng cũng không cảm thấy mình đến không đúng lúc, bà ta ăn từng miếng từng miếng sủi cảo, lại gắp một đũa hồi oa nhục*.
Không những ăn mà miệng chảy đầy dầu mỡ, còn kêu chồng và con gái mau ăn, e sợ bị người ngoài giành trước.
*Hồi oa nhục: Thịt lợn nấu hai lần
Cố Tiểu Tây ngước mắt lên nhìn, dáng vẻ này thật sự không hề có chút “Tiểu thư địa chủ”.
Mấy đứa nhỏ được nhà họ Cố nhận nuôi như họ đều được giáo dục như nhau, đều từng đi học đọc qua sách, chi phí ăn mặc không thể nói là tốt nhất, nhưng tốt xấu gì cũng tốt hơn gia đình nông dân rất nhiều.
Giờ đây nhìn lại, đúng là có chút châm chọc.
Hôm nay Cố Chí Phượng không có tâm trạng để ăn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Cố Ngân Phượng với vẻ muốn nói lại thôi.
Tuy ông ấy coi trọng tình cảm giữa các anh chị em, nhưng cũng biết trong bốn người, hiện giờ ông ấy đã trở thành người tầm thường nhất.
Từ trước đến nay chị hai Cố Ngân Phượng thích mấy chuyện chiếm hời, không có lợi sẽ không dậy sớm, hôm nay tới đây chắc chắn không có ý định gì tốt đẹp.
Bà ta mãi mà không nói, trong lòng ông ấy cũng không yên tâm được..