Cố Tiểu Tây nói một cách tùy ý, nhưng mà cô còn chưa dứt lời, trên bàn cơm cũng đã lặng ngắt như tờ.
Đừng nói đến ánh mắt sùng bái của Vạn Thanh Lam và Uông Tử Yên, chỉ nói đến Cố Ngân Phượng, động tác duy trì gắp thức ăn đã cứng đờ, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Bà không dám tin mà nhìn Cố Tiểu Tây, giọng nói run rẩy nói: “Cháu, cháu nói cái gì?”
“Cô hai nghe không hiểu sao? Vậy cháu lặp lại một lần nữa nhé, bảo cháu băm nhân bánh cũng được thôi, nhưng tiền nguyên liệu phải đưa ra.
Chẳng lẽ trong hoàn cảnh đang thiếu lương thực như hiện tại, mà người thành phố như cô hai lại không biết xấu hổ mà ăn đồ ăn của người nhà quê chúng cháu sao?”
Cố Tiểu Tây vừa nói lời này ra, vẻ mặt còn ngạc nhiên hơn Cố Ngân Phượng, trong mắt mơ hồ xen lẫn vài phần phức tạp.
Cố Ngân Phượng bị lời này của cô làm cho da mặt lúc xanh lúc đỏ, cánh tay khẽ run rẩy, bỗng chốc không biết nên nói cái gì.
Bầu không khí trên bàn rơi vào cục diện bế tắc, chỉ có nhóm Vạn Thanh Lam vừa xem kịch vừa ăn sủi cảo, đũa đụng vào bát đĩa phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Động tĩnh không lớn, nhưng trên bàn ăn đang yên tĩnh lại có vẻ hết sức chói tai.
Cuối cùng, là Cố Chí Phượng lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc: “Được rồi, đều ăn cơm, ăn cơm đi.”
Giọng nói của ông ấy dường như đã lấy lại mặt mũi cho Cố Ngân Phượng, bà ta đột nhiên ném đũa, sắc mặt khó chịu nói: “Thằng tư! Em xem em dạy con gái kiểu gì thế? Có ai nói chuyện với cô của mình như thế không?”
“Vậy chị muốn thế nào? Chúng ta không thể bỏ qua chuyện này được sao? Cứ muốn phải ồn ào, để cho người ta chê cười!” Sắc mặt Cố Chí Phượng trầm xuống, cũng không khách sáo.
Dù sao lúc này trong nhà cũng có khách, thật sự không thích hợp cãi vã.
Ông ấy sẽ không thuận theo lời của con gái mà khiến Cố Ngân Phượng khó xử, nhưng cũng sẽ không bởi vì Cố Ngân Phượng bị mất mặt mà trách cứ Cố Tiểu Tây.
Cố Ngân Phượng nhìn biểu cảm mất hứng của Cố Chí Phượng, một luồng khí nóng bỗng dâng trào, hung hăng nói: “Chị thấy con gái em đã bị em chiều hư rồi! Có mẹ sinh không có mẹ nuôi, chẳng biết câu tôn trọng trưởng bối viết như thế nào!”
Lời nói này hoàn toàn là lời công kích cá nhân, đừng nói là Cố Chí Phượng, ngay cả đám người Vạn Thanh Lam ở bên cạnh cũng đầy căm phẫn mà trừng mắt nhìn Cố Ngân Phượng.
Một người làm cô như bà ta, lại nói cháu gái của mình như vậy, đây là việc mà một trưởng bối nên làm sao?
Cố Đình Hoài quát to, ánh mắt sắc bén: “Cô hai!”
Cố Ngân Phượng cười khẩy nói: “Trừng cái gì mà trừng? Chẳng lẽ cô nói sai? Nó vốn có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi!”
Cố Chí Phượng đã nổi lên gân xanh, đập bàn đứng dậy: “Đủ rồi! Chị xem lời chị nói có đúng không? Bé là cháu gái của chị,chứ không phải người xa lạ gì.
Em thấy con bé nói có lý, trong tình cảnh này, chẳng lẽ chị còn muốn chiếm hời của nhà em?”
Đến bây giờ, ông ấy thật sự không muốn gọi một câu “Chị hai” nữa.
“Em!” Cố Ngân Phượng nổi giận, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Chí Phượng.
Trong mắt bà ta, chẳng qua gia đình Cố Chí Phượng chỉ là nhà địa chủ được xã hội mới buông tha, vốn dĩ chẳng là cái thá gì, nhưng bởi vì trong tay nắm giữ bảo bối do bà cụ để lại, nên cuộc sống mới dễ dàng một chút, dựa vào cái gì mà lại ngang ngược với bà ta chứ?
Bà ta là người thành phố đàng hoàng, chồng cũng là người thành phố, tương lai con gái của bà ta sẽ là vợ cán bộ!
Cố Ngân Phượng càng nghĩ càng bốc hỏa, lúc này cũng không muốn tranh luận với bọn họ nữa, muốn quay đầu bước đi, nhưng vừa có ý nghĩ này thì Lý Hiểu Hoa ở bên cạnh lại giật giật góc áo của bà ta, ý bảo hôm nay bà ta tới đây là có nhiệm vụ, không phải tới không.
Bà ta lấy lại tinh thần, lúc này đứng tại chỗ giống như một cây cột gỗ, lâm vào tình thế khó xử..