Cố Chí Phượng khựng lại, mím môi nhìn Cố Ngân Phượng, hồi lâu mới cử động môi: “Giúp thế nào?”
Cố Ngân Phượng làm như không nhận thấy vẻ sững sờ của Cố Chí Phượng, nghe xong lời ông ấy nói, mặt dày bảo: “Cái này còn cần nói rõ sao? Thằng tư, nếu như chị hai đoán không sai, trong nhà hẳn là còn giữ đồ mẹ chúng ta để lại đúng không? Đáng tiền chứ?”
“Lúc trước bà cụ có nhiều trang sức như vậy, chắc là không bị lục soát hết đúng không? Hẳn là còn nghĩ cách để giữ lại một hai món? Thằng tư, chúng ta là chị em ruột, em không thể giấu giếm với chị hai, biết không?”
“Bây giờ em đã nói được chưa, rốt cuộc bà cụ để lại cái gì?”
Cố Ngân Phượng càng nói càng kích động, đã không còn nhìn thấy dáng vẻ bi thương rơi lệ vừa rồi nữa.
Cố Chí Phượng yên lặng, nhìn bà ta nhắc tới “Bà cụ” mà không có lấy một chút hoài niệm, ngược lại là vẻ mặt chờ mong, trong lòng bỗng thấy bi thương.
Không biết nên thấy đáng buồn vì tình chị em ngu dại mà mong manh của mình, hay nên thấy đau lòng vì sự thờ ơ, chỉ biết đến lợi ích của Cố Ngân Phượng.
Ông ấy bỗng thấy tinh thần của mình hơi choáng váng.
Ông ấy không nên mong đợi, sớm biết bà ta là người như vậy, cần gì phải ôm mong đợi chứ?
Cố Ngân Phượng nói đến nghiện, không hề kìm chế.
Mà bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ khiến Lý Hiểu Hoa phát hiện điều không đúng, vội vàng kéo vạt áo của bà ta, ý bảo bà ta kiềm chế lại, Cố Chí Phượng là người ăn mềm chứ không ăn cứng.
Lý Hiểu Hoa cười trừ, nói: “Thằng tư, chị hai cậu không có ý đó, bà ấy cũng nhớ bà cụ lắm.”
Lúc này Cố Ngân Phượng mới kịp phản ứng, vội vàng gật gật đầu: “Đúng đúng, thằng tư à, em cũng biết chị hai dạt dào tình cảm, thấy nhớ bà cụ quá.
Hơn nữa Tinh Tinh sắp kết hôn rồi, ít nhiều cũng phải có của hồi môn đúng chứ?”
“Chị tin nếu bà cụ còn sống, chắc chắn sẽ sẵn lòng cho Tinh Tinh một chút của hồi môn, có đúng không?”
Bà ta đưa tay ra cầm lấy tay Cố Chí Phượng, lời nói khẩn thiết, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, rõ ràng mạch lạc, càng nói càng cảm thấy có lý.
“Thằng tư, anh nói một chút, nếu không bởi vì lúc trước em...!Nhà chúng ta cũng không thành ra như vậy đúng chứ? Cũng phải để lại cho chúng ta một ít đồ thì mới có được cuộc sống như thế này? Em cũng không thể giấu chị hai, làm vậy là không có lương tâm.”
“Chị hai khó khăn lắm, nếu chẳng phải mỗi ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thì sao có thể đến đây chìa tay xin em?”
“Chúng ta là người một nhà, dù sao em cũng phải giúp chị hai và cháu gái của em một tay chứ? Tinh Tinh sẽ gả cho gia đình làm quan, mà không lấy ra được chút đồ cưới thì con bé sẽ bị khinh thường, em cũng không nỡ đúng không?”
Cố Ngân Phượng nhìn Cố Chí Phượng thật lâu không nói gì, lại bắt đầu khóc sướt mướt.
Thậm chí, bà ta còn đề cập tới chuyện lúc còn trẻ Cố Chí Phượng đánh bạc, chuyện này có liên quan đến chuyện ông cụ bị tức chết, trong nháy mắt đã khiến sắc mặt Cố Chí Phượng trắng bệch, cơ thể cũng có chút run rẩy.
Phải nói chuyện này chính vết thương sâu nhất ở trong lòng ông ấy.
Cái ông ấy nhớ nhung thật sự là tình cảm giữa anh chị em sao? Không, sự thật là ông ấy áy náy, muốn bù đắp những chuyện và những người đã từng có liên quan với nhà cũ của nhà họ Cố.
Bởi vì nhà họ Cố là do ông ấy mới lụi bại, cha cũng vì ông ấy mà chết.
Những quá khứ này, đều là món nợ mà ông ấy trả không xong, nhìn thấy đám người Cố Ngân Phượng là sẽ gợi lại ký ức của ông ấy.
Con ngươi của ông ấy có chút đờ đẫn, vẫn không lên tiếng, khiến Cố Ngân Phượng chờ câu trả lời mà có chút bất mãn.
Bà ta lắc lắc cánh tay Cố Chí Phượng, vừa định nói gì đó, chợt nghe thấy một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe: “Cô hai tính toán thật hay, muốn tiền thì cứ nói thẳng, còn chơi chiêu tình cảm với cha cháu?”
“Cô luôn miệng nói khi còn bé rất chăm sóc cho cha cháu, nếu tình cảm thật sự tốt đến vậy thì vì sao lúc nhà họ Cố hiu quạnh thì lại nói mình chỉ được nuôi ở trong nhà địa chủ, trên danh nghĩa chỉ là người làm mấy việc nặng, nhận hết khổ sở?”
“Cố Ngân Phượng, đừng quên hiện tại công việc ở xưởng bông mà cô có được là do đâu.
Đừng nói bà cố cháu không để lại thứ gì, cho dù có thật sự để lại, cũng liên quan gì đến kẻ vong ân bội nghĩa như cô? Cô còn dám mở miệng đòi.”.