Cả nhà Cố Ngân Phượng vừa đi, nhìn mắt thường cũng có thể thấy bầu không khí của nhà họ Cố đã có chuyển biến tốt đẹp.
Dù sao cũng là giao thừa, mọi người ăn uống xong xuôi cũng không trở về, tất cả mọi người tụ tập trò chuyện trên bàn, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nào là lý tưởng, cuộc sống, học tập, tương lai, thỉnh thoảng lại cụng ly rượu, đã xem là thú vui hiếm có rồi.
Tâm trạng của Cố Chí Phượng vốn rất nặng nề, nhưng trải qua lời “Khuyên nhủ” của Cố Tiểu Tây, cũng đã suy nghĩ thoáng hơn.
Ông ấy ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, nhìn những người trẻ tuổi náo nhiệt ở trước bàn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Cố Đình Hoài cúi đầu thì thầm với Bạch Mân, gương mặt trước giờ vẫn luôn chững chạc lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy, ở bên cạnh Vạn Thanh Lam đang nói chuyện phiếm với Diêu Mỹ Lệ cũng thỉnh thoảng nhìn sang, rồi lại yên lặng thu hồi tầm mắt, giống như một nhân vật bên lề đang cảm thấy mất mác.
Lôi Nghị cũng từ trong phòng đi ra, ghé đến trước mặt Kim Xán, nhẹ giọng hỏi cô ấy đã ăn no chưa.
Cố Chí Phượng mỉm cười lắc đầu, tâm trạng cực kỳ thoải mái.
Năm mới mà, phải đông người náo nhiệt như vậy đấy.
Nhìn đám người trẻ tuổi này, ngay cả ông ấy cũng cảm thấy mình trẻ lại.
Thoáng chốc, ông ấy lại nhớ tới Lâm Cẩm Thư nhưng chẳng qua chỉ là trong chốc lát, đã không còn cảm giác nhớ nhung và đau thương như thường ngày.
Ông ấy thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên nhớ tới những lời Cố Tiểu Tây từng nói, bảo ông ấy tìm một người phụ nữ khác.
Có lẽ do bầu không khí năm mới khiến người ta quá vui vẻ hay bởi vì cái gì khác, mà ông ấy lại cảm thấy ý tưởng này cũng không tệ.
Cố Tiểu Tây tựa vào ghế, nghe bạn bè nói nói cười cười, khóe môi cũng hơi hơi giương lên.
Đây là cái tết đầu tiên của cô sau khi sống lại, quen thêm những người đã từng là người qua đường, câu chuyện vốn dĩ bi thảm cũng không xảy ra, thật tốt.
Nhưng điều duy nhất không viên mãn chính là Yến Thiếu Ngu không ở đây, không biết anh ở bộ đội đón năm mới có vui vẻ hay không.
Vô thức, thời gian lặng lẽ trôi qua, bên ngoài trời đã tối đen.
“Chúng ta cũng nên về thôi?” Vạn Thanh Lam ợ một cái, ôm đầu hỏi Diêu Mỹ Lệ.
Diêu Mỹ Lệ không uống quá nhiều, sắc mặt vẫn như thường, cô ta gật đầu: “Cũng không còn sớm nữa, nên về thôi.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của cô ta như có như không liếc qua Cố Tích Hoài ở bên cạnh, anh ấy và Lôi Nghị cùng nhau đưa Yến Thiếu Ương ra ngoài.
Trong một nhóm thanh niên, Cố Tích Hoài có vẻ ngoài đẹp trai, khi mỉm cười trông rất rạng rỡ, còn ưu tú hơn Cố Đình Hoài rất nhiều.
Nếu Cố Đình Hoài đã có người mình thích, vậy cô ta có thể đổi người khác, tóm lại, đều là con của dì Lâm mà, đúng không?
Đáng tiếc, cô ta lớn hơn Cố Tích Hoài hai tuổi, không biết anh ấy có thích hay không.
Vả lại, có lẽ người thích hợp nhất phải là Cố Duệ Hoài hiện giờ đã được dì Lâm đưa đi?
Tuổi tác của hai người họ xấp xỉ nhau, chắc hẳn cũng sẽ có rất nhiều đề tài chung, có lẽ cô ta có thể thử xem?
Nghe nói Cố Duệ Hoài đã có công việc chính thức, cũng được nuôi ở nhà họ Tần, so với Cố Tích Hoài thì tốt hơn một chút.
Hiển nhiên ý nghĩ nghe mà rợn cả người này của Diêu Mỹ Lệ còn chưa bị Cố Tiểu Tây và Vạn Thanh Lam nhận ra, vì mẹ chồng mà thích con trai? Nhưng bọn họ đều nhận thấy Diêu Mỹ Lệ không có thật lòng thích Cố Đình Hoài, nên suy nghĩ của cô ta còn phải chờ thảo luận.
Hai cô gái uống rượu xong phải về công xã, đương nhiên không thể mặc kệ.
Sau khi Diêu Mỹ Lệ vừa dứt lời, Cố Tích Hoài nhìn quanh một vòng, xung phong nhận việc: “Để tôi đưa hai người về.”
Không đợi Vạn Thanh Lam từ chối, Diêu Mỹ Lệ đã ngượng ngùng nhẹ giọng nói: “Vậy làm phiền anh rồi.”
Cố Tiểu Tây dừng động tác thu dọn bát đũa lại, ngước mắt nhìn Diêu Mỹ Lệ một cái.
Vẻ mặt người nọ rất bình tĩnh, vừa không quá mức mừng rỡ cũng không quá áy náy, giống như câu nói vừa rồi chỉ là lời nói thuận miệng..