Cố Tiểu Tây gật đầu: “Anh cũng uống rượu, để Tiểu Lôi đi cùng, cầm đèn pin theo, trên đường cẩn thận một chút.”
Nghe vậy, Cố Tích Hoài vừa muốn xua tay từ chối, Cố Tiểu Tây đã nháy mắt với Lôi Nghị, người nọ vội nói: “Được, em và Tích Hoài đi, sau đó chúng em sẽ cùng nhau trở về, trên đường cũng có người chăm sóc.”
Cũng đã nói như vậy rồi, Cố Tích Hoài bèn gật gật đầu.
Diêu Mỹ Lệ cũng không có từ chối, cứ như vậy, bốn người xuất phát đi đến công xã.
Vạn Thanh Lam và Diêu Mỹ Lệ vừa đi, Bạch Mân cũng muốn về nhà, nhưng ở đây lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Bạch Mân khăng khăng không cho Cố Đình Hoài đưa cô ấy về nhà, cô ấy nhíu mày thật chặt, liên tục xua tay.
Mặc dù Cố Đình Hoài nói chỉ đưa cô ấy đến đại đội, cô ấy cũng không cho.
Nếu lần từ chối này có liên quan đến sự khác thường khi Cố Đình Hoài đến đón cô ấy về thì mọi chuyện đều đã rõ ràng.
Cố Tiểu Tây nheo mắt: “Anh cả đến nhà họ Bạch bị gây khó dễ sao?”
Nghe thấy lời này, những người còn lại trong nhà đều nhìn về phía Bạch Mân và Cố Đình Hoài.
Dù sao mọi người cũng là bạn bè của nhà họ Cố, ngày thường cũng có quan hệ thân thiết với Cố Đình Hoài, đột nhiên nghe được lời như vậy, khi nhìn về phía Bạch Mân không khỏi mang theo một chút vẻ kỳ lạ.
Bạch Mân bị nhìn mà mặt đỏ tới mang tai, môi mấp máy, muốn giải thích cái gì đó, nhưng nghĩ tới điệu bộ của cha mẹ mình vừa rồi, rốt cuộc cũng không thể nói được lời giải thích, vẻ mặt có chút hụt hẫng.
Cố Đình Hoài bình tĩnh chắn trước mặt Bạch Mân, cười khổ nói: “Nào có khoa trương như em nói, cái gì mà làm khó với không làm khó chứ.
Đều là nông dân, chẳng lẽ còn có quy tắc gì sao? Anh thật sự bị trật chân mà.”
Anh ấy giải thích như vậy, lại càng lộ vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Cố Tiểu Tây buông bát đũa xuống, nói: “Được rồi, chân anh cũng đã bị trật, để em đưa cô ấy đi.”
Cố Đình Hoài nhướng mày, vừa muốn từ chối, Cố Chí Phượng đã đen mặt nói: “Không được! Con là con gái con đứa, đưa đi còn phải tự mình trở về.
Đường lại tối đen, con không ợ nhưng cha không có yên tâm được.
Để anh cả con đi đi, con cứ ở nhà.”
Lúc này, Uông Tử Yên ở bên cạnh nói: “Để cháu đi cùng Tiểu Tây, nhiều người sẽ không sợ nữa.”
“Cháu cũng đi.” Kim Xán nhát gan, nghe thấy lời này, cũng nhỏ giọng phụ họa.
Yến Thiếu Ly vừa mới chuẩn bị lên tiếng, Yến Thiếu Đường ở trong lòng cô ấy đã gật gù, dáng vẻ buồn ngủ.
Ngày thường cô bé ngủ sớm, hôm nay đúng là đã quá thời gian, cô ấy chỉ đành nói: “Vậy em ở nhà thu dọn vệ sinh, mọi người đi đi.”
Cố Tiểu Tây gật đầu, ngước mắt nhìn về phía Cố Chí Phượng.
Tuy rằng đều là con gái, nhưng bọn họ nhiều người như vậy, ngược lại cũng an toàn.
Cố Chí Phượng bỗng chốc cũng không thể nói được lời từ chối, dù sao Bạch Mân còn đang ở bên cạnh nhìn, ông ấy cũng ngại để người ta trở về một mình.
Cố Đình Hoài thở dài: “Vậy mọi người đi đường cẩn thận một chút, anh đưa mọi người ra đại đội, rồi sẽ ở đó chờ mọi người trở về.”
Mấy người vừa đi, trong nhà đã trở nên yên tĩnh.
Cố Chí Phượng lắc đầu, tiến lên cùng Yến Thiếu Ly thu dọn bát đũa.
Cố Đình Hoài đưa mấy người đến cửa thôn, nghĩ đến cha mẹ nhà họ Bạch, anh ấy mím môi, thấp giọng nói: “Nếu ở nhà xảy ra chuyện gì không vui thì nhớ nói với anh, đừng chịu đựng một mình.”
Vành mắt Bạch Mân phiếm đỏ, cúi đầu gật đầu.
Nhóm Cố Tiểu Tây cũng rất tinh ý, đi tới phía trước chờ, sợ quấy rầy hai người họ thì thầm.
“Xin lỗi, do em quá hèn yếu.”
Bạch Mân nhìn chân Cố Đình Hoài, mấy giọt nước mắt lăn xuống đất, dường như cũng rơi vào trái tim của Cố Đình Hoài.
Cố Đình Hoài sửng sốt, chợt cười đưa tay xoa xoa tóc Bạch Mân: “Sao có thể? Chẳng lẽ người vừa rồi đứng trước mặt anh giằng co với cha mẹ không phải là em sao? Em có thể vì anh mà làm được những điều này, anh đã rất vui mừng rồi.”
Giọng nói của anh ấy hơi khàn, tình cảm sâu đậm như muốn dâng trào ra ngoài..