Uông Tử Yên ở phía sau cảm thán: “Cha mẹ chị thật sự không đồng ý sao? Haiz, vậy thì khó khăn rồi.”
Bạch Mân mỉm cười chua xót, không biết nên trả lời như thế nào.
Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy, Bạch Mân mềm yếu cũng là điều rất bình thường.
Dù sao từ nhỏ đã bị người trong nhà khinh thường, có thể nói là dưới sự chèn ép của “Cha mẹ” đã chịu rất nhiều khổ sở.
Người như vậy đương nhiên không có tự tin, không dám đối kháng với cha mẹ.”
Cô là một người đứng xem, tất nhiên cảm thấy nên làm theo ý muốn của mình, phản kháng yêu cầu vô lý của “Cha mẹ”.
Dù sao, vợ chồng nhà họ Bạch không phải cha mẹ ruột của cô ấy, cho dù công ơn sinh thành không lớn bằng công ơn nuôi dưỡng, nhưng bọn họ cũng chưa từng làm tròn nghĩa vụ và trách nhiệm mà cha mẹ nên làm.
Chỉ đối xử với Bạch Mân một cách hà khắc và lợi dụng, cha mẹ như vậy không hiếu kính cũng được.
Đương nhiên, những suy nghĩ của cô mà nói ra thì có vẻ quá trái với lẽ thường, nên cũng không tiện nói với Bạch Mân.
Cố Tiểu Tây trầm ngâm một lát, nói: “Bạch Mân, đời người luôn có thứ mà mình muốn, thậm chí phải vì thứ này mà lựa chọn, được cái này mất cái nọ.”
“Em nói với chị như thế này nhé, nếu như cả đời này của anh cả em không thể trở nên giàu có, hoặc không thể có được một công việc vẻ vang, thậm chí là một năng lực giỏi giang thì cha mẹ chị sẽ không thể nào đồng ý.
Nên em cũng không biết phải thuyết phục cha mẹ chị như thế nào.”
“Tuy Cố Đình Hoài là anh trai ruột của em, nhưng em cũng phải nói cho chị biết.
Người anh cả này của em thật sự có tài đức bình thường, không có cái gì để lấy ra làm ưu thế, nhưng chị có thể đảm bảo, anh ấy sẽ đối xử rất tốt rất tốt với vợ tương lai.”
“Có một chuyện chị không biết, năm sau anh cả em chuẩn bị rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử, chuẩn bị đi lính.”
Giọng nói của Cố Tiểu Tây cực kỳ bình tĩnh, tuy rằng chuyện này cô cũng vừa mới biết không lâu.
Quả nhiên Bạch Mân ngây ngẩn cả người, cô ấy nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Tây, dường như có chút không thể tin được.
Ngược lại Cố Tiểu Tây không quá bất ngờ, lúc cô nghe được chỉ yên lặng một hồi.
Dù sao đối với đàn ông ở thời đại này mà nói, tham gia quân ngũ được xem là con đường vô cùng tốt, dù con đường phía trước có chông gai, cũng tốt hơn cuộc sống tầm thường vô vị ở nhà.
“Anh ấy cũng biết hiện tại mình không có năng lực, chuẩn bị kết hôn, không thể cứ như vậy mà ở bên chị được.”
“Anh ấy muốn mang đến cho chị một cuộc sống tốt, cho nên, trong lòng em vẫn hy vọng chị có thể dũng cảm một lần để được ở bên anh cả của em.
Cái khác không dám nói, nhưng về sau nếu anh ấy dám phụ lòng chị, em sẽ là người đầu tiên không tha cho anh ấy.”
“Đương nhiên, nếu chị muốn nghe theo suy nghĩ của cha mẹ, tìm người có điều kiện tốt hơn một chút thì em cũng có thể hiểu được.”
“Cuộc sống có rất nhiều lựa chọn, mà kết hôn chắc chắn là sự kiện quan trọng nhất, điều này không ai có thể giúp chị được.”
Cố Tiểu Tây cảm thấy mình rất có quyền lên tiếng, dù sao tất cả bất hạnh đời trước của cô đều bắt đầu từ việc gả nhầm người.
Phía sau, Uông Tử Yên và Kim Xán nghe Cố Tiểu Tây nói xong thì nhìn nhau, hai người đều không khống chế được mà giật giật khóe miệng.
Bạch Mân nghe xong cũng yên lặng, nghĩ đến cha mẹ trong nhà đã làm đủ loại chuyện ác với cô ấy, lại nghĩ đến ánh mắt dịu dàng lưu luyến của Cố Đình Hoài khi nhìn cô ấy, cô ấy mím môi, gật đầu nói: “Cảm ơn Tiểu Tây, chị biết rồi.”
Nếu thật sự phải thuận theo cha mẹ để lấy một người như Hoàng Thịnh, vậy cô ấy tình nguyện đi tìm cái chết.
Cô ấy đã làm con rối nghe lời họ suốt nửa đời rồi, chẳng lẽ còn phải tiếp tục thuận theo sao?
Không, lần này cô ấy muốn tự mình làm chủ..