Nghe vậy, con đường nhỏ yên tĩnh vô cùng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Uông Tử Yên và Kim Xán biến sắc, bọn họ đều nhìn về phía Cố Tiểu Tây, chờ cô quyết định.
Con ngươi của Cố Tiểu Tây đen như mực, cô nhìn thiếu niên đứng dưới ánh đèn pin, hỏi: "Cô ấy xảy ra chuyện gì? Sao em lại biết được? Tại sao lại đến đây tìm bọn chị?"
Thiếu niên bị những câu hỏi liên tiếp làm cho đỏ mặt, cậu ấy lắp bắp nói: "Em, em, em đi, đi bán thỏ, thỏ! "
Câu đầu tiên của cậu ấy khiến Cố Tiểu Tây nhớ lại, nhận ra cậu thiếu niên hơn mười tuổi trước mặt.
Lúc trước ở chợ đêm, cô từng mua mấy con thỏ của mẹ cậu ấy, sau đó cậu ấy và mẹ có đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử tặng thỏ con cho cô, bây giờ mỗi ngày Yến Thiếu Đường chơi đùa với mấy con thỏ đều là cậu ấy đưa tới.
Đợi đã, vẻ mặt vốn lạnh lùng của Cố Tiểu Tây dịu đi: "Là em sao, em vừa mới nói Bạch Mân xảy ra chuyện gì?"
Thiếu niên liên tục gật đầu, cậu ấy nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, có hơi ngượng ngùng: “Vâng, bọn em vừa chơi ở phía sau nhà chị Tiểu Bạch, lúc mọi người rời đi thì em nghe thấy tiếng đập đồ trong nhà truyền ra.
"
Vẻ mặt Cố Tiểu Tây không thay đổi, cô bình tĩnh nói: "Chắc là em phải quen với cảnh đó rồi chứ, dù sao gia đình của cô ấy cũng khôi hòa thuận, còn nữa gặp được chuyện này em nên đi tìm bí thư chi bộ thôn, bọn chị chỉ là người ngoài, đi giúp đỡ là không thích hợp.
"
Thiếu niên suy nghĩ rồi nói: "Em nghe thấy tiếng kêu của chị Tiểu Bạch, còn có tiếng đàn ông, hình như là người đàn ông hôm nay đến nhà chị ấy ăn cơm, em nghe nói người đàn ông đó là người của đại đội sản xuất Đại Lao Tử, chị Tiểu Bạch sẽ kết hôn với anh ta.
"
Cố Tiểu Tây nghe vậy thì cau mày, ánh mắt cũng trở nên u ám.
Cô không ngờ cha mẹ Bạch lại vô sỉ như vậy, khi Bạch Mân đã có người yêu mà vẫn sắp xếp Hoàng Thịnh ngủ lại ở nhà, có thể hiểu được bọn họ có ý định gì.
Uông Tử Yên quýnh lên nói: "Tiểu Tây, chúng ta phải quay trở lại cứu chị Bạch Mân!"
Cố Tiểu Tây không nói thêm gì nữa, cô chạy thẳng đến đại đội Phàn Căn.
Cô không có cách giúp Bạch Mân chống lại cha mẹ, nhưng không thở trơ mắt nhìn cô ấy giẫm lên vết xe đổ, tính tình Bạch Mân cứng rắn, nếu xảy ra chuyện giống đời trước, nhất định cô ấy sẽ lựa chọn tự sát, chứ không phải coi như không hề có gánh nặng gả cho Cố Đình Hoài.
Cô chạy đi, Uông Tử Yên và Kim Xán cũng thở phào, hai người vội chạy theo.
Thiếu niên nhếch miệng cười, đuổi theo phía sau Cố Tiểu Tây, đám người nhanh chóng đi đến nhà họ Bạch.
Hàng ngày Cố Tiểu Tây đều dùng nước giếng không gian, hơn nữa còn tiếp thu năng lượng đại dung thụ, đương nhiên thể chất tốt hơn người bình thường, cô chạy đầu tiên, đến sân nhà họ Bạch, cô cũng không khách sáo gọi người ra mở cửa, mà trực tiếp mở đi vào.
Tiếng động bên cô rất lớn, khiến vợ chồng nhà họ Bạch đứng ở bên ngoài đang cười tủm tỉm vì kiếm được tiền hoảng sợ.
Tối nay bọn họ cố ý đưa mấy đứa nhỏ đến nhà họ hàng, mưu đồ bí mật đã lâu, cố ý bảo Hoàng Thịnh trốn trong phòng, tùy thời cơ hành động, chỉ cần Bạch Mân trở thành người của Hoàng Thịnh, bọn họ đâu cần lo sau này không lấy được tiền?
Bọn họ không quan tâm Hoàng Thịnh có cưới Bạch Mân hay không, bọn họ chỉ muốn ép cô ấy, hút khô tất cả lợi ích cô ấy mang lại.
Từ Đông Mai rụt bả vai, bà ta trốn phía sau Bạch Sơn, ngập ngừng hỏi: "Cái, cái gì vậy?"
Bạch Sơn cũng bị dọa sợ không nhẹ, hai người cùng một loại người, trừng mắt nhìn Cố Tiểu Tây bước qua cánh cửa.
Từ Đông Mai vừa nhìn thấy là một cô gái, bà ta không sợ hãi nữa, chạy ra khỏi phía sau Bạch Sơn, bà ta cao lớn thô kệch, một tay chống nạnh đứng tại chỗ, chỉ vào Cố Tiểu Tây nói to: "Cô là ai? Tại sao lại tùy tiện vào nhà người khác?".