Cô ấy vừa dứt lời, một đôi bàn tay to ấm áp đã nắm thật chặt tay cô ấy, Bạch Mân giật mình, ngẩng đầu nhìn theo bàn tay, đối diện với đôi mắt dịu dàng của Cố Đình Hoài, đôi mắt kia cực kỳ trong trẻo, không mang theo một chút khinh thường và chán ghét nào.
Anh ấy có chút xấu hổ nói: "Tiểu Mân, hiện tại anh vẫn chưa tìm được nghề nghiệp, nhưng anh sẽ làm việc chăm chỉ, bây giờ em không có người thân, sau này người nhà của anh đều sẽ là người thân của em, nếu như em không ngại, ngày mai chúng ta liền đến công xã lấy giấy chứng nhận kết hôn.
"
Anh ấy dừng lại một chút, trở nên khẩn trương, thật cẩn thận nói: "Được không? Em bằng lòng không?"
Sự đảo ngược này khiến tất cả mọi người ở đây đều chấn động, biểu cảm của hai chàng trai đến từ đại đội Phàn Căn đều như meme rùa đầu xanh, đã như vậy rồi, thế mà anh ấy còn muốn cưới Bạch Mân? Anh ấy không sợ người khác cười nhạo sao?
Bạch Mân cũng co rúm lại một chút, nhìn Cố Đình Hoài với vẻ mặt không dám tin tưởng: "Anh, anh vừa nói cái gì?"
Cố Đình Hoài ho nhẹ một tiếng, dùng bàn tay còn lại gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: "Là anh không hay sao, có phải anh nên làm lại trịnh trọng hơn chút không? Anh hỏi em, em có bằng lòng đến công xã lấy giấy chứng nhận kết hôn cùng anh vào ngày mai không?"
Bạch Mân nghẹn ngào, trong giọng nói lại thêm nhiều phần cảm động: "Anh thật sự bằng lòng, bằng lòng kết hôn với em sao?"
Hoàng Thịnh nhân cơ hội châm chọc mỉa mai nói: "Đúng vậy, anh thực sự bằng lòng kết hôn với một người phụ nữ không sạch sẽ sao?"
Nói xong, anh ta thở dốc vì kinh ngạc, trên mặt lộ ra biểu cảm hồi tưởng: "Bạch Mân… Thật là mềm mại… Tôi…"
Hoàng Thịnh còn chưa kịp dứt lời, Cố Tiểu Tây bỗng nhiên bật cười, tiếng cười lạnh lẽo của cô truyền vào trong tai mọi người: "Hoàng Thịnh, hôm nay anh ăn cứt người phải không? Mà miệng thúi như vậy?ngươi ăn cứt à? Nếu như anh không sợ, vậy ngày mai tôi liền đem chuyện anh làm hôm nay đăng lên báo chí, để xem đến lúc cha mẹ làm quan của anh biết lúc xuống nông thôn, con trai của mình đã làm những chuyện gì, bọn họ còn có thể ngồi được hay không.
"
Giọng điệu của cô cực kỳ lạnh lùng, nói không chút khách khí, tất cả sự ghê tởm trong giọng điệu đều lộ rõ ra.
"Cô!" Hoàng Thịnh trợn mắt nhìn đầy giận dữ, vừa định mắng ra miếng, Cố Tiểu Tây đã nhìn về phía hai chàng trai vẫn luôn đang xem kịch: "Hai người là người được bí thư chi bộ Lưu cử đến mang người đi phải không, trực tiếp mang anh ta đến chỗ bí thư chi bộ của chúng ta đi.
"
"Đêm nay là đêm giao thừa, cảm ơn các anh đã vất vả chạy một chuyến này.
"
Giọng nói của cô hơi chậm rãi, gương mặt xinh đẹp tinh xảo rõ ràng đặc biệt động lòng người dưới ánh trăng, khiến hai chàng trai trong đại đội Phàn Căn lập tức đỏ mặt, hai người tiên lục xua tay, biết Cố Tiểu Tây có ý gì, vội vàng mang theo Hoàng Thịnh rời đi.
Anh ta vừa đi khỏi, bầy không khí không những không hòa hoãn hơn, ngược lại càng thêm trầm trọng.
Uông Tử Yên và Kim Xán nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải, lúc này, Cố Tích Hoài và Lôi Nghị đến công xã tiễn Vạn Thanh Lam và Diêu Mỹ Lệ đã quay lại: "Này? Sao mọi người đều ở đây thế? Bên ngoài không lạnh à?"
Cố Tiểu Tây liếc nhìn bọn họ một cái, nói: "Các anh đi về với Tử Yên và Tiểu Xán trước đi.
"
Cố Tích Hoài nhướng mày, nhìn về phía Cố Đình Hoài và Bạch Mân đang im lặng không nói gì, phát hiện bầu không khí kỳ lạ xung quanh, không nói thêm gì nữa, đáp: "Được rồi, vậy mọi người cũng về sớm chút, bên ngoài lạnh lắm.
"
Bọn họ vừa đi, cũng chỉ còn lại ba người Cố Tiểu Tây, Cố Đình Hoài và Bạch Mân.
Cố Tiểu Tây dừng một chút, nói với giọng bình tĩnh: "Anh cả, chuyện đêm nay cứ để em nói đi.
"
Cô biết trải qua một chuyến này, cả thể xác và tinh thần của Bạch Mân đều bị tổn thương, thật sự không chắc có đủ dũng khí để nhắc lại chuyện này.
Cả hai người đều không phản đối, Cố Tiểu Tây liền kể lại chuyện xảy ra hôm nay từ đầu tới cuối cho Cố Đình Hoài, bao gồm giấy chứng nhận cắt đứt quan hệ: "Mọi việc chính là như vậy, anh phải biết rằng, trong sự viện này, người vô tội nhất chính là Bạch Mân.
"
"Được rồi, em đã kể lại mọi việc, thời gian còn lại giao cho hai người, tuy rằng không biết nên an ủi như thế nào, nhưng em vẫn hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy hai anh chị đi đăng ký kết hôn, không bao lâu nữa nhà chúng ta sẽ có chuyện vui.
"
Cố Tiểu Tây vươn vai, thở dài: "Còn tưởng rằng cha mình có thể kết hôn trước anh cơ đấy.
"
Cô nói thầm xong, liền yên lặng đi xa.
.