Tống Kim An mấp máy môi, quay đầu lại nói với Hoàng Thịnh: "Còn không xin lỗi?"
Hoàng Thịnh nhíu mày, nhìn Cố Đình Hoài và Cố Tiểu Tây với ánh mắt vô cùng chán ghét rồi nói với giọng điệu bất mãn: "Anh năm, cần gì phải thế chứ? Anh xem người ta có quan tâm đ ến lời xin lỗi này không? Nói hay không thì có ý nghĩa gì? Hơn nữa, sao anh biết Bạch Mân không tự nguyện?"
Trong tâm anh ta nghĩ rất ác độc, cho dù đã đến mức này, anh ta vẫn muốn khiến Cố Đình Hoài phải khó chịu.
Lông mi dài của Cố Tiểu Tây khẽ chớp, khi Cố Đình Hoài không kìm được muốn ra tay thì cô đã giơ tay, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai tát mạnh vào mặt Hoàng Thịnh.
Cô trời sinh có sức rất lớn, Hoàng Thịnh ăn tát lảo đảo ngã nhào xuống đất.
Cố Đình Hoài sững sờ một lát, ánh mắt nhìn Cố Tiểu Tây có chút vi diệu, em gái nhà mình nhìn thì thon thả mảnh mai nhưng sức lực lại lớn kinh người.
Tống Kim An cũng không kịp phản ứng, cũng chỉ khẽ nhíu mày nhìn Hoàng Thịnh chật vật không chịu nổi mà không nói gì.
"Cố Tiểu Tây! Cô muốn chết!" Hoàng Thịnh không chịu nổi cơn giận này, hôm qua anh ta bị đ è xuống đánh, nhưng vì không bị thương gì nên thôi, nhưng hôm nay lại trước mặt nhiều người như vậy, cô quả thực là tự tìm đường chết!
Hoàng Thịnh giãy dụa đứng lên, cũng không quan tâm đ ến việc phủi bụi bặm trên người, nhào về phía Cố Tiểu Tây với vẻ mặt dữ tợn.
"Hoàng Thịnh!" Tống Kim An túm lấy Hoàng Thịnh, giọng điệu vô cùng không vui: "Hoàng Thịnh, đủ rồi.
Hôm nay em tới để xin lỗi, không phải đến khoe khoang uy phong của mình, chẳng lẽ em thật sự muốn anh báo những gì em đã làm ở đây về sao?"
Khi nói câu sau cùng, giọng điệu của Tống Kim An hơi trầm xuống, sau đó lại hạ giọng.
Anh ta và Hoàng Thịnh cùng nhau lớn lên từ nhỏ,mặc dù không thể so sánh quan hệ với Yến Thiếu Ngu, nhưng cũng là cái đuôi nhỏ của mình từ khi còn nhỏ.
Với những tiếng anh năm đã gọi, anh ta sẽ không quá mức tuyệt tình với Hoàng Thịnh, cũng may mà chuyện còn chưa tới mức không thể cứu vãn.
Hoàng Thịnh nghiến răng, trong lòng hận không thể lột da Cố Tiểu Tây, nhưng sau khi nghe mấy lời của Tống Kim An, cuối cùng cũng không làm ra hành động quá khích nào nữa, chỉ cúi đầu không lên tiếng.
Về phần cái tát vào mặt khi nãy, bảo anh ta bỏ qua chuyện này là không thể nào, Cố Tiểu Tây, ba lần bốn lượt làm hỏng chuyện tốt của mình, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ đối phó cô.
Nghĩ như vậy, Hoàng Thịnh cắn chặt quai hàm, đôi mắt tối sầm nặng nề, thậm chí còn mơ hồ có sát khí.
Tống Kim An thở dài, anh ta không thể làm gì Hoàng Thịnh, cũng cảm thấy rất bất lực.
Anh ta nhắm mắt lại, nói với Cố Tiểu Tây bằng giọng hơi khàn khàn: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Lúc này, Bạch Mân bước ra khỏi nhà, đứng sau lưng Cố Đình Hoài rồi nhìn về Hoàng Thịnh bằng ánh mắt lạnh lùng, lại thản nhiên liếc qua Tống Kim An, không còn nửa phần dáng vẻ khiếp đảm ngày xưa.
Giọng cô ấy bình tĩnh: "Các người đi đi, sau này chúng ta nước giếng không phạm nước sông, đừng tới nữa."
"Hoàng Thịnh, quên chuyện này đi, buông tha cho bản thân, cũng bỏ qua cho tôi.
Sau này chúng ta sẽ là người dưng, có một câu tôi chưa từng nói với anh, mỗi lần nhìn thấy anh, tôi đều cảm thấy vô cùng buồn nôn."
Bạch Mân cố nén chán ghét nói ra lời nói này, khiến sát ý trong mắt Hoàng Thịnh càng sâu.
Hai người phụ nữ rẻ mạt này, sớm muộn cũng có một ngày, anh ta sẽ khiến cho hai người bọn họ muốn sống không được, muốn chết không xong!
Đây là lần đầu tiên Tống Kim An nhìn thấy Bạch Mân, anh ta cúi người về phía người đang đứng sau, giọng nói chân thành tha thiết mà thành khẩn: "Đồng chí Bạch, tôi thay Hoàng Thịnh nói một tiếng vô cùng xin lỗi với cô, nếu có gì cần thì xin đừng khách khí."
Cố Tiểu Tây lạnh lùng cười một tiếng, cho dù Tống Kim An thiện lương, nhưng thực chất bên trong anh ta cũng lộ ra sự kiêu ngạo của con cháu thế gia trong xương.
Khi anh ta gặp phải điều gì đó, phản ứng đầu tiên của anh ta là xin lỗi, và phản ứng thứ hai của anh ta là sử dụng vật chất để bù đắp cho nạn nhân.
Giọng nói của cô có chút lạnh lùng: "Cút đi, đang yên đang lành, một ngày tốt đẹp lại bị các người phá hủy.".