Buổi trưa, Cố Tiểu Tây đeo túi xách đi đến phòng làm việc của Ngụy Lạc.
Ngụy Lạc nhíu mày: “Hôm nay cô lại muốn xin nghỉ tiếp à?” Nói xong, bà ấy tức giận lườm Cố Tiểu Tây: “Tôi nhớ không lầm, tối hôm qua cô vừa mới bắt đầu học lớp học ban đêm, đúng không? Hôm nay tính xin nghỉ luôn rồi?"
Cố Tiểu Tây thở dài: "Tổng biên tập hiểu tôi mà, dù sao người yêu tôi cũng đi rất lâu rồi, một năm vừa kết thúc, tôi chỉ một lòng nghĩ cho anh ấy một bất ngờ, không còn tâm tư đâu mà làm việc nữa, đi sớm về sớm, có đúng không?"
Vẻ mặt Ngụy Lạc phức tạp nhìn Cố Tiểu Tây, trong lòng hiểu, cô thật sự quyết tâm rời khỏi Nhật Báo Quần Chúng.
Tốt xấu gì, bà ấy cũng là cấp trên của cô, thể mà cô có thể thoải mái nói ra câu không còn tâm tư đâu mà làm việc nữa.
Ngụy Lạc lắc đầu: “Phụ nữ, phải đặt tâm tư vào công việc.
Tiểu Cố, cho dù sau này cô không ở Nhật Báo Quần Chúng nữa, tôi cũng mong cô có thể trở thành người độc lập, chứ không phải mỗi ngày lệ thuộc vào đàn ông, như vậy chỉ có hại cô thôi.
"
Lời nói của bà ấy rất thành khẩn, không phải lấy tư cách một cấp trên, mà là giọng điệu của người đã từng trải.
Cố Tiểu Tây cong môi cười: "Tổng biên tập yên tâm đi ạ.
"
Ngụy Lạc hết cách, hắng giọng nói: "Được rồi, đi đi, về sớm làm việc biết chưa?"
Lúc ra khỏi phòng làm việc, Cố Tiểu Tây còn quay đầu lại, nói đùa: “À đúng rồi, quên đấy, con trai tổng biên tập không tệ nha, đẹp trai lại có tài, bao nhiêu cô theo đuổi, đủ thấy rất xuất sắc.
"
Nói xong, cô đóng cửa lại, Ngụy Lạc ngớ ra, sau đó mỉm cười lắc đầu.
*
Lúc Cố Tiểu Tây đến tiệm cơm Quốc Doanh, Trình Lăng đã đợi ở cửa.
Trình Lăng vẫn hơi căng thẳng, liếc trái liếc phải, nhìn thấy Cố Tiểu Tây đến, vội vàng nói: "Khụ, tới rồi à, chúng ta vào thôi.
Tôi gọi đồ ăn ngon rồi, em xem mình còn muốn ăn gì, thì gọi thêm nhé.
"
Cố Tiểu Tây gật đầu, đi theo Trình Lăng vào tiệm cơm, công việc kinh doanh vẫn ảm đạm như cũ, nhân viên phục vụ ngồi ở trên ghế, vẻ mặt buồn thiu.
Cô ấy sợ tiệm cơm Quốc Doanh sẽ đóng cửa do kinh doanh kém, như vậy cô ấy sẽ thất nghiệp, thất nghiệp nghĩa là không có việc làm, không có việc làm thì không có tiền, không có tiền thì không đủ ăn, kéo theo một loạt hệ quả.
Cố Tiểu Tây và Trình Lăng vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã tiến tới rót nước.
Nhân viên phục vụ nở nụ cười, lễ phép nói: "Hai vị chờ một chút ạ, bếp trưởng đang làm đồ ăn.
"
Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy, là một cô gái tương đối trẻ, dạo này hoàn cảnh không tốt, nếu là trước kia, nhân viên phục vụ ở tiệm cơm Quốc Doanh làm sao có thể mỉm cười với khách như vậy? Không tỏ ra trịnh thượng đã là khách sáo rồi.
Đang suy nghĩ, Cố Tiểu Tây chợt nhớ tới Vạn Thanh Lam nói mẹ của Hoàng Bân Bân làm việc ở tiệm cơm Quốc Doanh, còn được bình chọn là tấm gương trong ngành dịch vụ, nhìn tuổi tác của người phụ nữ này, hẳn không phải là mẹ của Hoàng Bân Bân, vậy là làm trong tiệm cơm Quốc Doanh trong huyện sao?
Làm ở công xã và làm ở huyện địa vị rất khác nhau, mức lương cũng khác nhau, thế nên, Hoàng Bân Bân là một thanh niên có ưu thế khá cao, công việc tốt, gia cảnh tốt, nhân cách tốt.
Phải nói, Vạn Thanh Lam bỏ qua một người như vậy, cũng coi là một tổn thất nhất định.
Dù sao, Hoàng Bân Bân cũng thật lòng thích Vạn Thanh Lam, loại tình yêu này hiển nhiên không chỉ hình thành trong một sớm một chiều.
.