Trình Lăng ngược lại rất vui, cười với Cố Tiểu Tây, nói: "Mượn lời chúc của em vậy.
"
Cố Tiểu Tây lắc đầu: "Ăn nhiều một chút, không phải lúc nào cũng đến tiệm cơm Quốc Doanh được đâu.
"
Trình Lăng mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống.
Anh ta vốn định thoải mái nói một câu, sau này nếu cô muốn ăn đồ ăn ở tiệm cơm Quốc Doanh, thì anh ta có thể mời cô đi ăn bất cứ lúc nào, nhưng sau khi nghĩ lại, anh ta không còn là người không cần lo lắng đến chuyện tiền bạc như trước kia nữa.
Giờ đây, để ăn một bữa cơm ở tiệm cơm Quốc Doanh, anh ta phải chăm chỉ làm việc mấy ngày liền.
Trình Lăng cười khổ lắc đầu, sau đó, hai người trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Ăn xong rồi, Trình Lăng mới hỏi: “Tối nay em vẫn đi học chứ?”
Cố Tiểu Tây cười lắc đầu: "Không, tôi vừa xin nghỉ làm mấy ngày với đơn vị, chuẩn bị đi tỉnh H thăm người yêu, qua một thời gian mới trở về, đến lúc đó sẽ tiếp tục đi học.
Thầy Trình, anh dạy học sinh cho tốt nhé!"
“Người yêu?” Trình Lăng hơi sửng sốt, sau đó nhớ đến chuyện ở thành phố Chu Lan, hỏi: “Là vị hôn phu à?”
Cố Tiểu Tây hơi dừng lại, nhưng nhanh chóng kịp phản ứng, khi đó để đưa Yến Thiếu Đường về, cô đã nói dối công an ở thành phố Chu Lan là anh trai của Thiếu Đường là vị hôn phu của cô, bọn họ là người một nhà này kia.
Lông mày cô dãn ra, gật đầu nói: “Ừ.
”
Trình Lăng có chút hâm mộ nhìn Cố Tiểu Tây: "Nhìn vẻ mặt của em có thể thấy được, em rất thích vị hôn phu của mình, cuộc sống trên thế gian này khó khăn, có người ở bên cạnh, cũng là một may mắn.
"
Anh ta vừa nói, vừa không nhịn được thở dài, không biết có phải đang nghĩ đến mình không.
Cố Tiểu Tây nhìn anh ta, không nói gì, cô không có hứng thú với chuyện tình cảm của Trình Lăng, cũng không muốn biết.
Trình Lăng không tiếp tục chủ đề "vị hôn phu" nữa, nhanh chóng nhớ tới Yến Thiếu Đường, nhịn không được hỏi: "Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi em, cô bé kia thế nào rồi? Tên là Thiếu! Thiếu gì ấy nhỉ?"
Cố Tiểu Tây cong môi: "Thiếu Đường, cô bé rất tốt.
"
Quả thực rất tốt, từ khi có nước giếng trong không gian Tu Di bồi bổ, sức khỏe của Thiếu Đường càng ngày càng tốt lên, thậm chí giờ nhìn bề ngoài, cô bé không khác gì một đứa trẻ bốn tuổi bình thường.
Trình Lăng nhìn cô, cũng không nói gì chán nản, chỉ nói: "Vậy thì tốt.
"
Anh ta biết tình huống của Yến Thiếu Đường, một cô bé ngay cả chính mình cũng không thể tự chăm sóc, thì có thể tốt đến đâu chứ?
Cố Tiểu Tây và Trình Lăng chỉ là bạn bè có duyên gặp một lần, cũng không có gì nhiều để nói.
Ăn xong, Cố Tiểu Tây muốn tạm biệt rồi rời đi, cô phải đến xã cung ứng mua một ít đồ, liền nói: "Thầy Trình, tôi đi trước đây, có thời gian chúng ta lại tụ họp nhé, đến lúc đó tôi mời anh ăn cơm, tay nghề của tôi không tệ đâu.
"
Trình Lăng cười gật đầu: “Được, cứ quyết định vậy đi!”
Lúc Cố Tiểu Tây gần đi, anh ta nhìn lướt qua cổ tay của cô, không nhìn thấy thứ mình muốn thấy, thì có chút thất vọng.
Hai người vẫy tay tạm biệt, Trình Lăng bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, dù sao đến huyện Thanh An có người quen cũng là chuyện tốt, anh ta rất tin tưởng Cố Tiểu Tây, trong lòng luôn xem cô như là một người bạn thật sự.
Bên này, Cố Tiểu Tây đeo túi xách đi đến xã cung ứng.
Cô mua hai cân sườn heo, một ít mận và đường phèn, dự định buổi tối sẽ làm một ít trái cây đóng hộp, Yến Thiếu Ngu thích đồ ngọt, để anh giữ trong quân ăn cũng được, còn che giấu được đặc thù của nước giếng không gian.
Hôm nay Diêu Mỹ Lệ không đi làm, chỉ có mấy người đồng nghiệp của cô ta ở đó.
Cố Tiểu Tây vốn không muốn hỏi nhiều, lại bị một trong số đồng nghiệp của cô ta nhận ra: "Ơ, có phải cô là bạn của Mỹ Lệ không? Cô đến tìm cô ấy à? Vậy thì không đúng lúc rồi, có người đón cô ấy đi rồi.
"
Cố Tiểu Tây không khỏi thở dài nói: "Tôi chỉ đến để mua ít đồ thôi.
".