Cố Đình Hoài hơi xấu hổ, nhìn xung quanh những xã viên làm cùng.
Tính tình anh ấy ôn hòa, lúc làm việc cũng không hề lười biếng, mặc dù trước đây những xã viên có thành kiến với anh, nhưng sau một buổi sáng làm việc chung, họ cũng có thay đổi.
Khi nghe thấy tiếng gọi của Cố Tiểu Tây, họ đã đẩy Cố Đình Hoài, bảo anh ấy nghỉ ngơi một chút.
Cố Đình Hoài cảm thấy cảm kích, liên tục cảm ơn, sau đó nhanh chóng leo lên dốc, chạy đến chỗ Cố Tiểu Tây.
“Anh cả! Đưa tay anh cho em xem.” Cố Tiểu Tây đợi anh đến gần, nắm lấy bàn tay anh nhìn một cái.
Vừa nhìn, cô không khỏi cảm thấy xót xa, bàn tay vốn trắng trẻo mảnh khảnh của anh giờ đã bị bóc một lớp da, đỏ tấy.
Cố Đình Hoài vội giấu tay ra sau lưng, cười ngây thơ: “Không sao, anh không thấy đau.”
Cố Tiểu Tây rũ mắt xuống, không nói gì.
Không đau sao? Làm sao mà không đau được?
“Anh cả uống chút nước đi.” Cố Tiểu Tây không nói gì thêm, rót nước từ trong lọ sành ra.
Cố Đình Hoài nhận lấy uống một hơi cạn sạch, không khỏi phát ra một tiếng kinh ngạc như Cố Chí Phượng: “Bé, em cho đường vào đây à?”
Cố Tiểu Tây cười nhẹ, không nói gì.
“Đường em cứ giữ mà ăn đi, anh cả là đàn ông, uống nước đường làm gì, lần sau đừng bỏ vào nữa biết chưa?” Cố Đình Hoài cười khổ lắc đầu, nhưng mà không biết có phải là do ảo giác không, uống nước xong, cơ thể anh cảm thấy đỡ mệt mỏi hơn rất nhiều.
“Anh cả bị phân vào đội hai, chắc chắn Trần Khang sẽ tìm cách trả thù, anh cả đừng im lặng chịu đựng như vậy, nếu ông ta quá đáng, anh cứ nói thẳng ông ta lấy việc công báo thù riêng, cùng lắm thì báo cáo lên bí thư, biết chưa hả?”
“Gia đình chúng ta sẽ từ từ đi vào quỹ đạo, chuyện này cần phải có quá trình, anh cả thực sự không cần phải chịu đựng sự tức giận của ông ta.”
Cố Tiểu Tây nghĩ đến Trần Khang, cảm giác lạnh lẽo không ngừng tăng lên.
Cố Đình Hoài cười không nói gì, anh không nhịn được uống thêm một bát nước, chợt nghĩ đến lời nói của em gái rồi hỏi: “Bé, em vừa nói Trần Nhân giở thủ đoạn ăn trộm bị chủ nhiệm Vương bắt quả tang sao? Chuyện xảy ra lúc nào vậy?”
Cố Tiểu Tây chẳng nói chẳng rằng nhún vai, giải thích ngắn gọn chuyện đã xảy ra.
“Cái gì? Điền Tĩnh và Trần Nhân bắt tay với nhau bắt nạt em?” Cố Đình Hoài nghe vậy, cau mày, vẻ mặt không vui.
Nếu bây giờ không phải là giờ làm việc, anh cũng muốn đến đó để bảo vệ em gái.
Lông mày Cố Tiểu Tây như trăng non, cười nói: “Nếu cuối cùng người bị hại là bọn họ thì sao?”
Cố Đình Hoài nhìn dáng vẻ của cô, lông mày giãn ra, không nhịn được bật cười.
“Em đoán chủ nhiệm Vương sẽ mượn chuyện này để tìm một chỗ tốt hơn cho em, nhà chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.” Cố Tiểu Tây không muốn tạo áp lực quá lớn cho Cố Đình Hoài nên đã tiết lộ trước một số tin tức nội bộ.
Nghe vậy, hai mắt Cố Đình Hoài sáng lên, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Cố Tiểu Tây: “Bé con nhà chúng ta thật giỏi.”
Trước đây anh còn cho rằng Điền Tĩnh là người tốt, không ngờ anh đã nhầm, sau này anh phải nói chuyện nghiêm túc với thằng hai, bảo anh ta tránh xa Điền Tĩnh một chút.
Chưa nói đến việc cô ta có thích thằng hai hay không, cho dù có, một người tâm địa độc ác như vậy, nếu như vào nhà họ Cố, chẳng phải cả nhà sẽ phải chịu khổ sao?
Cố Tiểu Tây mở miệng, định nói chuyện vẽ tranh tường cho đại đội, nhưng nghĩ lại, cuối cùng vẫn để tối nay nói, dù sao đây cũng là chuyện vui lớn của cả nhà, tối nay cho mọi người vui vẻ.
Hai anh em nói chuyện một lúc, cho đến khi tiếng “Hây dô…Hây dô” lại vang lên dưới sông, Cố Đình Hoài mới nói: “Bé, anh cả phải quay lại làm việc rồi.”.