Hổ Tử nắm lấy tay Cố Tiểu Tây, nhìn Hình Kiện một cái: "A a a… A a a.
"
Hình Kiện nghe thấy thì càng thêm xoắn xuýt, sau đó tức giận nhét cỏ khô vào trong miệng: "Mày mới biết người ta được bao lâu mà lại giúp người ta nói chuyện, tao thấy cỏ dại này cũng không giống thảo dược giải độc gì cả, nói không chừng đó là một thủ đoạn để lừa tao.
"
Khóe môi Cố Tiểu Tây giật giật, nhìn gã ta một cái giống như đang nhìn đồ đần.
Mặc dù bây giờ Hình Kiện miễn cưỡng xem như châu chấu trên dây thừng với cô, nhưng những việc gã ta đã làm thực sự không thể khiến người ta khen nổi, không bắt gã ta ăn phân đã là thiện tâm của cô rồi, so sánh như vậy, một miệng cỏ không đủ tốt sao?
Không đợi Hình Kiện nhảy dựng lên, Cố Tiểu Tây đã tiện miệng nói: "Được rồi, đưa Tống Kim Nam ra ngoài đi, tôi sẽ đưa anh ta đến tỉnh H.
"
Hình Kiện bĩu môi nhưng cũng không nói thêm gì cả, chỉ gọi người đưaTống Kim An ra ngoài.
Tống Kim An vẫn đang ở trạng thái hôn mê như cũ, nhìn những vết thương trên người thì đúng là thê thảm, thấy thế, con mắt Hình Kiện cũng đảo lung tung, sợ sợ Cố Tiểu Tây sẽ có suy nghĩ về "Việc ác" của mình.
Vẻ mặt Cố Tiểu Tây thản nhiên giống như không nhìn thấy, nói: "Tôi đưa người đi.
"
Cô phải xử lý chuyện ở đây, tạm thời không quan tâm được những người khác trong phòng lợp tôn.
Ban đầu cô còn muốn để Tống Kim An chết ở chỗ này, cũng coi là báo thù rửa hận vì chính mình.
Nhưng giờ mấu chốt phá vỡ tình thế hiện tại chính là anh ta, nếu như người chết thật, dựa theo tính cách bảo thủ của Tống Lâm, chưa chắc ông ta sẽ động đến thành phố Phong.
Nhưng nếu có Tống Kim An thuyết phục, với lòng tốt và sự cố chấp của anh ta, chắc chắn thành phố Phong bị chỉnh đốn, nên cô chỉ có thể tạm thời gác thù riêng lại.
Dưới sự che chở của Yến Thiếu Ngu, cô không chỉ có học vẽ tranh thêu thùa, mà còn học được cách kiên nhẫn.
Cô đã nhịn nhiều năm như vậy, khi đối mặt với Điền Tĩnh mà còn kìm chế được, huống chi là một Tống Kim An?
Hình Kiện nghiêm túc nhìn Cố Tiểu Tây một chút, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện một nụ cười phức tạp: "Chị Cố, tôi chờ tin tức của cô.
"
Gã ta tín nhiệm Cố Tiểu Tây, không phải là một canh bạc lớn thôi sao?
Nếu cô cùng một đám với Tống Kim An, đến lúc đó dẫn người đến bao vây nơi này thì gã ta có thể làm gì đây?
Có đôi khi gã ta cảm thấy mình rất buồn cười, ở lâu trong bóng tối, luôn muốn có thể chạm tới một tia sáng, bây giờ chạm đến được, tại sao trở nên sợ đầu sợ đuôi.
Đánh cược thì thế nào, đám người bọn hắn vốn đã sống chật vật đến cực điểm rồi.
Nếu cược thắng, thời gian về sau long trời lở đất, cược thua, một mình gã ta gánh trách nhiệm, cùng lắm thì chết.
Hình Kiện mỉm cười sờ sờ tóc Hồ Tử, nhẹ nhàng thở dài, người như gã ta không sợ chết, chỉ sợ sau khi mình chết thì sẽ không ai quan tâm bọn họ nữa.
Cố Tiểu Tây giơ tay lên vỗ vai Hình Kiện: "Đi thôi.
"
Dứt lời, cô nắm cổ áo Tống Kim An, kéo anh ta đi dọc theo con đường nhỏ phủ đầy tuyết, thỉnh thoảng lưng Tống Kim An đập vào đá, Cố Tiểu Tây cũng vô cùng lạnh lùng, không dừng lại lấy nửa phút.
Hình Kiện nhìn nhe răng trợn mắt, khóe miệng giật giật nói: "Không biết thằng nhóc này đắc tội Cố Tiểu Tây kiểu gì.
"
Gã ta lắc đầu, nắm tay Hổ Tử, đưa mắt nhìn theo Cố Tiểu Tây rời đi.
Trong đời luôn có những cơ hội chỉ chớp mắt là qua, mà Cố Tiểu Tây chính là cơ hội của Hình Kiện.
Sau này, mỗi lần hồi tưởng lại ngày Cố Tiểu Tây bị đưa về, Hình Kiện luôn có một loại cảm giác không chân thật như đang lơ lửng trên mây, gã ta vừa may mắn vì đã nắm bắt được cơ hội của chính mình, vừa tự hào vì là người đã tham gia canh bạc lớn này.
.