Cố Tiểu Tây kéo Tống Kim An đi một đoạn đường, bước chân đột nhiên dừng lại.
Cô híp mắt quay đầu lại, đột nhiên cười một tiếng, tên Hình Kiện vẫn bị cô lừa.
Hang ổ tội của gã ta rất bí mật, bốn phương tám hướng đều có đường nhỏ thông ra ngoài.
Cô lựa chọn con đường này bởi vì lúc đến cô đã rải hạt giống ở trong không gian Tu Di dọc đường và có thể dựa vào đó để tìm đường thoát ra ngoài.
Nhưng Hình Kiện không đề cập tới việc đưa cô thoát khỏi đây, rõ ràng là gã ta không muốn cô nhớ được đường đi và để cho cô phải đi lòng vòng để đi tìm nhà ga.
Ngược lại, con người này thật có mấy phần tâm cơ và không thành thật như cô đã nghĩ.
Cố Tiểu Tây lắc đầu, lần theo dấu vết mà hạt giống để lại rời khỏi khe núi.
Đường đi gập ghềnh, không biết là do Tống Kim An đau hay bông tuyết rơi ở trên mặt lạnh, anh ta từ từ tỉnh lại.
"Ưm..." Tống Kim An vừa tỉnh là Cố Tiểu Tây biết ngay.
Cô buông bàn tay đang nắm cổ áo của đối phương ra, mặc kệ cho đầu anh ta đập xuống nền tuyết, giọng nói vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng: "Tỉnh rồi à? Vậy thì tự mình bước đi đi."
Tống Kim An che lấy cái ót, anh ta từ nền tuyết ngồi dậy, khắp nơi đều là một cảnh tượng trắng xóa khiến anh ta có cảm giác như lọt vào trong sương mù.
"Đây là đâu? Tại sao chúng ta lại ở đây? Không phải là chúng ta...!Không phải là chúng ta bị bọn buôn người giam giữ hay sao?" Tống Kim An không hiểu gì quay đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây.
Cô đứng ở bên cạnh anh ta, tròng mắt của cô nhìn anh ta trong vùng tuyết trắng rộng lớn bằng ánh mắt hơi giễu cợt.
Cố Tiểu Tây nhìn đồng hồ, cau mày nói: "Nhân lúc bọn họ không có phòng bị, tôi mang theo anh chạy đến đây."
Trì hoãn như thế, cả buổi trưa đều đã trôi qua, không biết còn có chuyến xe lửa nào có thời gian phù hợp hay không nữa.
"Chạy đến đây sao?" Tống Kim An có chút không dám tin, nhưng anh ta quan sát xung quanh một chút, lại cảm thấy độ tin cậy của lời nói này rất cao.
Nếu không thì anh ta thật sự không nghĩ ra lý do tại sao hai người vốn đang bị nhốt lại xuất hiện ở đây.
"Khụ khụ..." Tống Kim An hơi khom lưng, ho khan dữ dội.
Một lát sau, trên nền tuyết vương vãi một ít máu.
"Nội thương sao?" Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên.
Hình Kiện thật sự rất ghét kẻ làm quan.
Đối với một người tự giới thiệu con trai của một quan chức cấp cao như Tống Kim An, gã ta chẳng mảy may nương tay chút nào.
Dừng lại vô cùng đơn giản nhưng đánh người tới mức nội thương, nói không chừng sẽ còn để lại di chứng nữa.
Tống Kim An lắc đầu, chật vật đứng lên, nói: "Tôi không sao, chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi đây đi."
Nói xong, dường như anh ta nhớ tới cái gì, cau mày nói: "Chỉ có chúng ta trốn thoát sao? Còn những người khác đâu? Cả những đứa bé kia nữa.
Những kẻ buôn người này cực kỳ tàn ác, nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu.
Chúng ta phải cứu bọn họ ra ngoài!"
Cố Tiểu Tây nhún vai, nói: "Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối không nhấc nổi vai, không nhấc nổi tay.
Tôi có thể mang theo anh chạy đến đây đã là kỳ tích, làm sao tôi cứu được những người khác nữa chứ? Nếu không phải thấy chúng ta có quen biết thì tôi cũng sẽ không cứu anh đâu."
Nghe vậy, lông mày của Tống Kim An mày nhíu càng chặt hơn, bờ môi của anh ta giật giật, muốn nói cái gì đó lại cảm thấy nói cũng vô ích.
Hoàn toàn chính xác, Cố Tiểu Tây có thể cứu anh ta ra ngoài đã là vượt quá khả năng của bản thân rồi.
Những người khác còn hôn mê, không thể tự đi lại thì cứu như thế nào đây? Dựa vào tình huống bây giờ của hai người bọn họ, cho dù họ có quay lại cứu người đi chăng nữa, cũng là tự đi tìm đường chết mà thôi.
Mặc dù Cố Tiểu Tây chán ghét Tống Kim An, nhưng cô chưa bao giờ nghi ngờ lòng tốt của anh ta cả.
Suy cho cùng, anh ta cũng chỉ là một tên ngốc được bảo vệ quá kỹ, tội không đáng chết.
Nếu như không phải bởi vì Điền Tĩnh, có lẽ cô cũng có thể đối xử với Tống Kim An nước giếng không phạm nước sông.
Đáng tiếc, nếu như chỉ là nếu như thôi.
Bây giờ quan hệ giữa bọn họ tuyệt đối không thể tiếp tục chung sống hòa thuận được nữa..