Sau khi im lặng một lúc lâu, Tống Lâm mỉm cười: "Kim An, lúc nào con cũng mềm lòng như vậy.
"
"Cha, cha thấy thế nào?" Tống Kim An từ chối cho ý kiến, anh ta nghiêm túc nhìn Tống Lâm, muốn nhận được câu trả lời chính xác từ ông ta.
Tống Lâm chú ý tới bàn tay hơi siết chặt của Tống Kim An, nhìn ra anh ta vô cùng coi trọng chuyện này.
Ông ta nhẹ nhàng thở dài: "Có thể, cha hứa với con, sẽ dùng sức mạnh để chỉnh đốn thành phố Phong một chút, sẽ điều tra trọng điểm nhà máy Lưu Ly mà con đã nói, nhất định sẽ xả cơn giận này cho con.
Cha chỉ hi vọng con đừng trách cha vì đã tự chủ trương bảo con tới đó.
"
Tống Kim An còn chưa kịp vui mừng thì chủ đề lại lần nữa quay trở lại.
Anh ta nghe ra ý của Tống Lâm, ông ta sẽ lo chuyện thành phố Phong, cũng sẽ chỉnh đốn bọn buôn người, nhưng lần này anh ta phải ngoan ngoan chấp nhận sắp xếp, tốt nhất là có thể xem mắt thành công để tăng thêm sức mạnh cho sự nghiệp chính trị của ông ta.
Sắc mặt anh ta trở nên lạnh lẽo, thức ăn trong miệng cũng không buồn nuốt.
Tống Lâm chỉ coi như không nhìn thấy, lại gắp cho anh ta một miếng sườn nữa, nói đùa: "Kim An, đừng để cha khó xử, chỉ là gặp gặp một lần thôi, cũng không phải bắt con quyết định ngay bây giờ, nhỡ đâu người ta không nhìn trúng con, chẳng phải tất cả đều vô ích sao?
Tống Kim An thấy Tống Lâm nhẹ nhàng nói như vậy, lại đồng ý với mình chuyện thành phố Phong thì không nói gì từ chối nữa.
Anh ta cắn răng, khô khan nói: "Cha phải xử lý chuyện thành phố Phong càng nhanh càng tốt.
"
Nghe anh ta nói vậy, Tống Lâm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Đương nhiên, cha nói mà con còn không tin sao? Ăn cơm, ăn cơm đi!"
Ông ta hài lòng nên khẩu vị ăn bữa cơm này khá tốt, thỉnh thoảng ông ta còn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của con trai mình một chút, sự hài lòng trong lòng càng nhiều, có tướng mạo như vậy, cùng với bối cảnh làm bệ đỡ, làm gì có cô gái nhà ai không nhìn trúng?
Trong lòng Tống Lâm tràn đầy tin tưởng vào con trai, cảm thấy chuyện này đã mười phần chắc chín rồi.
Tống Kim An bị ông ta nhìn đến nỗi ăn cũng thấy không ngon, sau khi anh ta ngồi một lúc thì đứng dậy: "Con ăn no rồi.
"
Anh ta lên lầu, lúc về đến phòng thì thấy Thạch Bác đang trải giường chiếu, nghĩ đến cuộc trò chuyện và xích mích vừa rồi giữa hai người, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ biết đứng yên tại chỗ, cũng không giao lưu ánh mắt với Thạch Bác.
Thạch Bác cười khổ lắc đầu: "Kim An, em vẫn cố chấp như vậy.
"
Thạch Bác nghĩ gì đó, vẫn quyết định khuyên bảo Tống Kim An một chút, trầm ngâm nói: "Anh biết em thích đồng chí Cố đó, nhưng hình như cô ấy cũng không có tình cảm gì với em, anh đã phái người ra ngoài và trả thù lao cho cô ấy vì đã đưa em trở về.
"
Nghe anh ta nói vậy, ánh mắt Tống Kim An thay đổi, đột nhiên nhìn về phía Thạch Bác: "Cô ấy nhận?"
"Đúng vậy, nhận rồi, nhận một cách gọn gàng dứt khoát, hiển nhiên là không muốn có vướng víu gì với em.
Cho nên Kim An à, em nghĩ thoáng một chút, ngay từ đầu hai người đã không hợp, dưa hái xanh không ngọt đâu.
" Thạch Bác im lặng một lát, sau đó nhân cơ hội nói ra lời này.
Ánh mắt Tống Kim An u ám, tia sáng trong mắt lúc loé lúc không, nghĩ đến chuyện Tống Lâm ép mình đi xem mắt, lại nghĩ tới chuyện Cố Tiểu Tây lạnh lùng cùng từ chối, cuối cùng mỉm cười một tiếng, đúng vậy, dưa hái xanh không ngọt, vận mệnh chính là vận mệnh, không thay đổi được.
Anh vẫn luôn biết Cố Tiểu Tây là người lòng dạ ác độc, đối người bên ngoài, đối với mình đều như thế.
Anh ta luôn muốn có thể phá vỡ một chút xíu phòng bị của cô, bắt đầu từ bạn bè đi lên, nhưng bất cứ khi nào có cơ hội này, cuối cùng đều vì đủ loại nguyên nhân mà để cơ hội này chạy mất hết, đây đúng là vận mệnh.
.