Thạch Bác đưa tay vỗ vỗ trán, anh ta bỗng nhiên cảm thấy không phải Tống Kim An bị bệnh, mà là anh ta bị bệnh.
Tống Kim An nghe thấy lời này thì trong lòng lại không thoải mái, anh ta không có ý định phát triển quan hệ với Bạch Thải Vi, càng không liên hôn.
Nghĩ như vậy, Tống Kim An quay đầu nhìn về phía Bạch Thải Vi, giọng điệu bình tĩnh, trong con ngươi màu nâu nhạt mang theo một chút áy náy: “Lần này tôi tới thăm người thân, hai ngày nữa sẽ về nông thôn.”
Tự dựng nói ra câu này, như ông nói gà bà nói vịt, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý ngầm của anh ta: Tôi còn phải về nông thôn nhập đội, lần này xin nghỉ về đây là để thăm người thân, không định cưới vợ.
Đã nói rất rõ ràng, cô cũng đừng quấn lấy tôi.
Bạch Thải Vi suýt nữa bị giận quá hóa cười, không nhìn Tống Kim An, mà ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Tây.
Tâm trạng của cô ta tối nay không ngừng dao động vì nhân vật cỏn con này, rốt cuộc cô ta có gì tốt? Lúc này, ngay cả cô ta cũng không khỏi thấy tò mò, Yến Thiếu Ngu và Tống Kim An, hai người đàn ông có khúc mắc sâu sắc với cô ta, đều thích cô.
Thạch Bác vỗ bàn một cái, giọng nói lạnh xuống: “Kim An!”
Mục đích đêm nay của anh ta là thúc đẩy mối liên hôn này, nếu như Tống Kim An thật sự muốn tuyệt tình như vậy thì sẽ không thể tránh được việc làm tổn thương vị đồng chí Cố này.
Dù có như thế nào, cho dù Tống Kim An không ở bên Bạch Thải Vi, cũng không thể nào là Cố Tiểu Tây.
Ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn chằm chằm Cố Tiểu Tây, ánh mắt không hề di chuyển chuyển, lại thấp giọng nói bên tai Tống Kim An: “Em đừng ép anh.”
Cố Tiểu Tây xem hết sức hứng thú, người trên bàn này có vô số tâm tư khác nhau, cô chỉ tới đây ngồi một chút, nói được mấy câu, uống hai ngụm nước mà đã khiến bầu không khí trên bàn trở nên căng thẳng.
Chậc, ngẫm lại cũng thấy có cảm giác thành tựu thật.
Cô liếc mắt nhìn vị trí của Yến Thiếu Ngu, nơi đó đã trống.
Cố Tiểu Tây yên lòng, khẽ cười nói: “Căng thẳng như vậy làm gì? Nào nào, ngồi xuống, chúng ta cạn một ly đi.”
Dáng vẻ vô tư vô tâm này của cô khiến Hứa Ân cười khẩy một tiếng: “Cạn một ly? cô lấy thân phận gì mà cụng ly với chúng tôi? Nơi này hoàn không phải là nơi mà cô nên tới.
Có lẽ cô không có biết, thực tế bữa tiệc hôm tối nay là để Thải Vi và anh Kim A...”
Hứa Ân còn chưa dứt lời, Tống Kim An đã quát lớn: “Hứa Ân! Em nên biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói.”
Anh ta cũng không phải sợ Cố Tiểu Tây nghe được, chuyện tới nước này, cô đã tới hiện trường bữa tiệc thì không thể nào không biết được.
Nhưng biết là một chuyện, nói ra lại là một chuyện khác.
Hiện giờ những người ở đây cũng không phải người bình thường, đều là những người có địa vị hết sức quan trọng ở thành phố Hoài Hải.
Một khi Hứa Ân nói ra lời này, để lộ tất cả mọi chuyện ra ngoài thì sẽ rất khó giải quyết.
Anh không muốn dính líu đến Bạch Thải Vi, cho dù là một tin đồn liên hôn nhỏ nhặt không đáng kể.
Hứa Ân cắn cắn môi, muốn bất chấp tất cả mà nói ra, để người phụ nữ đê tiện này hết hy vọng, nhưng đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Tống Kim An, cô ta lại không có lá gan ấy.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Tống Kim An vẫn luôn rất hiền hòa lại nổi giận.
Bạch Thải Vi bỗng nhiên cười ra tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Tống Kim An: “Làm sao, liên hôn với nhà họ Bạch của tôi, khiến anh uất ức à?”
Cô ta vừa nói xong, bốn phía đã vang lên vô số tiếng hít vào.
Lời chất vấn của Bạch Thải Vi thật sự sắc bén lạnh lùng, đâm thẳng vào trái tim.
Nếu trả lời hơi sai một chút, sợ là thế lực bên trên của tỉnh H sẽ xảy ra rung chuyển rất lớn.
Bí thư tỉnh ủy và tỉnh trưởng trở mặt, thật sự là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ..