Hai người thổ lộ tình cảm xong, cũng không trì hoãn nữa, quay lại nhà khách lấy đồ, sau đó trở lại khuôn viên thành ủy.
Lúc này, Từ Xuyên Cốc cùng Tống Lâm và Bạch Kính đã bàn bạc xong phương án giải quyết, một nhóm bác sĩ cũng đã chạy đến khuôn viên thành ủy, xử lý băng bó vết thương cho người bị thương, trong đó bao gồm Hứa Ân.
Hứa Ân nhịn đau, có chút sợ hãi hỏi: "Cánh, cánh tay của tôi không sao chứ?"
Sau khi giúp Hứa Ân gắp mảnh đạn ra, bác sĩ lau mồ hôi trên trán, giọng khách sáo nói: “Vết thương của đồng chí Hứa được xử lý rất kịp thời, tôi muốn hỏi đồng chí dùng thuốc gì vậy? Sao lại cầm máu tốt như vậy?"
Hứa Ân do dự một lát, còn chưa kịp mở miệng, sắc mặt đột nhiên tối sầm.
Bác sĩ cẩn thận im lặng, không dám hỏi thêm nữa, vội vàng bưng hộp thuốc đi chữa trị cho người bị thương tiếp theo.
Hứa Ân không phải nóng nảy vì bác sĩ, mà là đối với Bạch Thải Vi đang đi tới.
"Tiểu Ân, cô không sao chứ?" Bạch Thải Vi cúi người nhìn cánh tay Hứa Ân, trong mắt tràn đầy không nỡ và áy náy.
Hứa Ân cười lạnh, ánh mắt nhìn Bạch Thải Vi không còn thân thiết như trước nữa, cô ta châm biếm lại: "Không sao chứ? Cô thử trúng một phát xem, xem có sao không! Bạch Thải Vi, cô bớt giả bộ đi, nhà cô thế lớn, nhà tôi cũng không phải là một gia đình nhỏ, đừng tưởng cô giả bộ quan tâm mấy câu, là tôi sẽ không truy cứu việc cô dùng tôi ra làm lá chắn!"
Từ trước đến giờ, cô ta là một người có gì thì nói đó, giờ ngừng chơi với Bạch Thải Vi, tự nhiên trở nên sắc bén hơn.
Hai mắt Bạch Thải Vi đỏ lên, mắt ngấn lệ: "Tiểu Ân, xin lỗi, vừa rồi do tôi sợ quá, vô tình đứng không vững nên mới kéo cô, tôi thật sự không phải cố ý, làm sao tôi có thể làm chuyện có hại cô?"
"Đủ rồi! Cô không thấy đạo đức giả à?" Hứa Ân trợn mắt, giọng điệu cực kỳ chán ghét.
Trước kia, cô ta từng hâm mộ tình tính phóng khoáng của Bạch Thải Vi, nhưng giờ cô ta cũng hiểu, đó chỉ là giả bộ cho người ngoài xem mà thôi, thật ra Bạch Thải Vi không phải là người tốt lành gì, làm bạn với cô ta, nói không chừng lúc nào đó còn mất cả mạng.
Vẻ mặt Bạch Thải Vi cứng ngắc, ánh mắt tối sầm nhìn chằm chằm Hứa Ân.
Đột nhiên, cô ta nhìn thấy Hứa Ân nở nụ cười rạng rỡ, chống cánh tay cứng ngắc đứng dậy, tay còn lại vẫy vẫy về một hướng: "Này! Này! Ai đó ơi? Tôi ở đây, ở đây này!"
Bạch Thải Vi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía đó, sắc mặt lập tức tối sầm, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Cố Tiểu Tây cũng không ngờ, việc mình thuận tay làm, lại có được tình bạn với Hứa Ân.
Vị thiên kim tiểu thư này quả thực là một người chân thật, tuy trong xương vẫn có sự kiêu ngạo của con nhà giàu, nhưng dám yêu dám hận, chưa tính là xấu xa, thái độ của cô ta đối với Bạch Thải Vi và Cố Tiểu Tây cũng đảo ngược hoàn toàn.
Cố Tiểu Tây đến gần, Hứa Ân tiến lên hai bước đón: "Vừa rồi cô đi đâu thế? Tôi còn bảo người đi tìm cô.
"
Cô ta chớp mắt, giọng điệu đầy ấm áp và thân thiết.
Cố Tiểu Tây nhìn cô ta, sau đó lại nhìn Bạch Thải Vi phía sau: "Tay cô có sao không?"
Hứa Ân bật cười nói: "Có thể có chuyện gì được chứ? Không phải là nhờ bàn tay vàng của cô sao? Đi thôi, tôi dẫn cô đi gặp cha tôi, vừa rồi ông ấy còn hỏi ân nhân cứu tôi đâu, nói thế nào cũng phải cho cô ít phí chữa bệnh đó.
"
Nói xong, cô ta cũng không nhìn Bạch Thải Vi, kéo Cố Tiểu Tây đi.
Bạch Thải Vi đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, hồi lâu không nhúc nhích.
.