Khoảng chừng mười phút sau, con thuyền cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại, chẳng qua cảm giác lênh đênh trên mặt biển càng rõ ràng hơn.
Cố Tiểu Tây ra khỏi khoang thuyền, đập thẳng vào mắt chính là bến tàu thật lớn đối diện với boong tàu, bên bến tàu có rất nhiều con thuyền đang neo đậu, đều là thuyền quân dụng, trên đó được đánh dấu bằng những con số khác nhau, nhìn cực kỳ đồ sộ.
Mà trên bờ cát cách bến tàu không xa, cứ cách ba mét lại có một quân nhân đứng, bọn họ cõng súng ống, thân eo vẫn đứng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, bộ dạng không giận tự uy khiến cho người khác nhìn vào nhiệt huyết sôi trào.
Từ Xuyên Cốc được đỡ ra ngoài, Yến Thiếu Ngu kéo Cố Tiểu Tây lên bến tàu.
Khi đi ngang qua những thủ vệ quân đóng tại bờ cát, bọn họ đều giơ tay làm động tác chào quân đội tiêu chuẩn với Từ Xuyên Cốc.
Về phần người ngoài cực kỳ dễ thất như Cố Tiểu Tây, lại không hề thu hút sự chú ý của bọn họ, hiển nhiên là bởi vì cô đồng hành cùng Từ Xuyên Cốc, đã nhận được đặc quyền trong một phương diện nào đó, nếu không ở một nơi thủ vệ nghiêm ngặt như này, sợ là không dám lên đảo.
Đoàn người lại đi thêm gần ngàn mét nữa, trước mặt liền xuất hiện một bức tường vây khổng lồ, nhìn không thấy giới hạn, bức tường rất cao, phía sau còn có tháp canh gác, trông cực kỳ trang nghiêm, bên trong tường thoảng thoảng vang lên những tiếng còi.
Cố Tiểu Tây nắm tay Yến Thiếu Ngu thật chặt, không nhịn được nín thở im lặng.
Quân khu quả nhiên là một nơi trang nghiêm túc mục nhất, luôn có cảm thấy chỉ cần nói nhiều hai câu đều sẽ cảm thấy mạo phạm.
Yến Thiếu Ngu nghiêng mắt nhìn về phía cô, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, có anh ở đây.
"
Khóe môi Cố Tiểu Tây cong lên, theo cánh cổng lớn mở rộng, đây cũng là lần đầu tiên cô bước vào nơi mình sẽ sinh sống trong nhiều năm tiếp theo.
Chẳng qua, lúc vừa vào cửa đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cô là người thân từ bên ngoài của nhân yên, cần phải đăng ký.
Với thân phận hiện tại của Yến Thiếu Ngu, người nhà không thể cư trú ở trong quân khu, tuy nhiên, sau khi Cố Tiểu Tây lấy ra thư giới thiệu mà Từ Xuyên Cốc đưa, sự việc đã được giải quyết dễ dàng, sau khi quân nhân thủ vệ kiểm tra xong, liền chào kiểu quân đội với Cố Tiểu Tây.
Quân y, ở trong quân khi có địa vị rất thần thánh, tuy rằng bọn họ là bộ đội hậu cần không mang súng đạn, nhưng cống hiến làm ra là rất lớn, có một số quân y gì sau khi về hưu sẽ được nhà nước phân phối nhà ở, thậm chí còn sắp xếp công việc cho con cái sau này.
Quân khu thứ tám rất rất lớn, phân chia khu vực cũng nhiều như lông trâu.
Yến Thiếu Ngu trực tiếp dẫn cô đến khu ký túc xá lâm thời cho người nhà trong quân đoàn một lẻ tám, một dãy các ký túc xá được trang hoàng đơn giản, vách tường trắng như tuyết vừa nhìn đã biết mới sơn lại, khi cô tới đây ngày mới tờ mờ sáng, mấy người phụ nữ đang ở trong sân xếp hàng múc nước.
Ký túc xá không có phòng chứa nước, chỉ có một cái giếng nước kiểu cũ.
Khi Yến Thiếu Ngu kéo Cố Tiểu Tây tới đây, mấy người phụ nữ đều nhìn thẳng về phía họ.
Quân khu toàn là con trai thô lỗ, nào có tìm thấy một chàng trai tuấn tú trẻ đẹp như vậy chứ? Còn có cô gái này, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, dường như có thể nhéo ra nước, hai người này thật giống một đôi người yêu kim đồng ngọc nữ, rất lóa mắt.
Cố Tiểu Tây cười cười với bọn họ một cách rất lịch sự, sau này đi theo quân đội, nói không chừng sẽ trở thành hàng xóm.
Yến Thiếu Ngu ngược lại không hề có phản ứng gì, kéo Cố Tiểu Tây đi thẳng lên tầng ba.
Anh mở cửa bằng chiếc chìa khóa nhận được từ chỗ thủ vệ, bàn ghế trong phòng đầy đủ mọi thứ, sạch sẽ, không hề có chút hơi thở con người, anh mím môi nói: "Anh phải đi huấn luyện dã ngoại, không thể ở với em, giữa trưa anh tới đưa em đến căn tin.
"
Cố Tiểu Tây cong khóe miệng lên, cười nói: "Em không sao đâu, anh mau đi đi, em dọn dẹp phòng ở một chút.
"
Yến Thiếu Ngu im lặng một lát rồi bước từng bước lưu luyến rời đi.
.