Cố Tiểu Tây cứng họng, nhưng vẫn không nhắc đến việc mình sắp làm quân y ở quân khu thứ tám, nếu không sẽ chỉ chọc người khác hận mà thôi.
Cô ho nhẹ một tiếng, nói: "Chị dâu, tôi còn phải về phòng quét tước, không trò chuyện với chị nữa.
"
Người phụ nữ xua tay: "Được rồi, cô trở về đi, chờ khi nào rảnh rỗi tôi dẫn cô đi nhặt đồ biển gần bãi biển, đồ nướng trên bếp lửa cũng rất ngon, ông chồng nhà tôi thích món này nhất, nếu có thể kết hợp với hai bình rượu, sẽ càng thoải mái.
"
Tuy nhiên, rượu bị cấm trong quân đội, chưa kể, ở chỗ này cũng không có chỗ bán rượu.
"Được.
" Cố Tiểu Tây cười đáp lại, sau đó liền bưng chậu nước lên lầu về phòng.
Người phụ nữ nhìn bóng lưng của cô, than nhẹ một tiếng, nói chuyện phiếm với người bên cạnh: "Cô gái xinh đẹp như vậy sau này sẽ phải ở góa trong khi chồng vẫn còn sống, người đàn ông của cô ấy còn trẻ tuổi như vậy, muốn lên đến sĩ quan quân đội để người nhà theo quân đội, sẽ phải mấy kha khá năm đấy.
"
Người bên cạnh dậm dậm chân, trả lời: "Ai nói không có chuyện đó? Mới lên đảo hai ngày, tôi sắp sửa bị đông lạnh cóng rồi, nhưng mà đi theo quân đội, chắc chắn cũng không thể quen được, cô nhìn thử xem, cơn gió lạnh này thổi tới, thổi da mặt tôi sắp nứt nẻ hết rồi.
"
Người phụ nữ lắc đầu không nói nhiều nữa, mấy người đi lấy nước bắt đầu giặt quần áo ở trong sân, nước lạnh khiến ngón tay của họ đông lạnh đến đỏ bừng, làn da nứt nẻ trên mặt còn chưa lành đã thêm vết mới, treo quần áo đã giặt sạch sẽ lên, chỉ chốc lát sau đã kết thành những cột băng.
*
Cố Tiểu Tây cầm giẻ lau lau sạch căn phòng rồi sắp xếp lại một phen, trông chỉnh tề hơn rất nhiều.
Cô mở chiếc túi lớn mang theo bên mình, lấy bánh kếp, bánh bao, đồ hộp, thịt khô và những thứ khác ra khỏi túi.
Vốn dĩ những thứ này đều được để trong không gian, chẳng qua sau khi gặp được Yến Thiếu Ngu, để tránh bị nghi ngờ, lúc trở về nhà khách lấy đồ cô không cho anh vào nhà, cô trực tiếp ném hết toàn bộ vào trong túi.
Lấy đồ đạc ra hết, bỏ lại chiếc túi trống, Cố Tiểu Tây liền khóa trái cửa, kéo bức màn lại, bước vào không gian Tu Di.
Đã mấy ngày rồi cô không vào, vừa mới đứng vững, không khí trong lành khiến đầu óc cô thoải mái thanh tỉnh một trận.
Cố Tiểu Tây giang hai tay hít một hơi thật sâu, lúc này mới bắt tay vào làm việc trên đồng ruộng, cô cảm nhận được không gian Tu Di lại phóng đại mấy lần, đến một giọt bọt nước nho nhỏ trên lá cây cũng có thể phát hiện, bận rộn nửa ngày cũng không cảm thấy mệt.
Sau khi thu hoạch hoa màu ngoài ruộng xong, cô lại gieo giống lần nữa, lúc này trồng toàn là hạt lúa mạch và hạt thóc.
Nếu muốn phát triển quyền nước ở thành phố Phong, vậy lương thực là thứ không thể thiếu được, vốn dĩ cô nghĩ sau khi trở về sẽ chuyên tâm xây nhà, có được một căn nhà thuộc về chính mình, vào không gian Tu Di cũng sẽ thuận tiện hơn, không ngờ vừa tới thành phố Hoài Hải một chuyến, thế mà đã nhận được giấy thông hành quân y trước, cứ như vậy, việc xây nhà liền giao cho anh cả và anh ba, cô có thể đến sống ở quân khu.
Tuy rằng cô và Yến Thiếu Ngu đều không phải là sĩ quan quân đội, nhưng đều là người đến từ quân khu thứ tám, xin một phòng ký túc xá quân đội chắc là không thành vấn đề đi? Nhưng đến lúc đó làm thế nào để vào không gian Tử Di mà không cho Yến Thiếu Ngu biết? Nếu không cô chỉ có thể sống trong ký túc xá lâm thời của người nhà trước?
Cố Tiểu Tây thở dài, quyết định đến lúc đó lại nói.
Đồng ruộng đã được thu thập xong, Cố Tiểu Tây lại bắt đầu nhặt trứng gà, trong nhận thức của cô, trên cỏ gà thỏ thành đàn, còn không ăn nữa sẽ thật sự tràn lan, cô chuẩn bị nhân cơ hội lên núi bẫy thỏ, để lại cho Yến Thiếu Ngu nhiều chút.
Ngoại trừ gà và thỏ, con trâu nhỏ duy nhất cũng trưởng thành mấy lần, cô vừa vào bãi cỏ, đã mu mu chạy đến đây.
Có lẽ là bởi vì tính độc đáo của không gian, chân sau tàn tật của con trâu không hề ảnh hưởng đến việc chạy của nó.
Cố Tiểu Tây xử lý xong việc ở không gian Tu Di liền rời đi, nghĩ nghĩ, thuận tay lấy ra ba mươi quả trứng gà bỏ vào túi đặt trên bàn, điều kiện trong quân đội gian khổ, có thêm mấy quả trứng gà bồi bổ cũng tốt.
.