Hoàng Phượng Anh che miệng, thật lâu vẫn chưa thể tỉnh táo, nhưng nhìn vẻ mặt đau đớn của Lý Nhĩ Tân, không giống như hồn ma của xác chết vùng dậy, bà ấy nói: “Đây, đây rốt cuộc là sao? Tiểu Cố, cô, cô là thần tiên ư? Có thể đưa người từ chỗ Diêm Vương trở về?”
Ánh mắt của Vương Bồi Sinh cũng rất khiếp sợ, nhưng cũng rất kính nể nói: “Không ngờ Tiểu Cố còn là thần y có y thuật cao siêu!”
Ông ấy là người theo chủ nghĩa duy vật, đương nhiên hiểu được Lý Nhĩ Tân vẫn còn chút hơi thở nên được Cố Tiểu Tây cứu sống.
Mọi người nhà họ Cố đưa mắt nhìn nhau, đều có chút không dám tin.
Yến Thiếu Ly thì không quan tâm nhiều đến vậy, vẻ mặt cô ấy kích động vung nắm đấm lên nói: “Tiểu Tây uy vũ! Tiểu Tây lợi hại! Để xem sau này còn ai dám đến nhà chúng ta gây chuyện nữa không!”
Cô bé trẻ tuổi nóng tính, lời nói ra cũng mang theo sự đắc ý và ngây thơ.
Yến Thiếu Ương bật cười, đưa tay xoa xoa đầu Yến Thiếu Ly, dặn dò: “Không thể gọi là Tiểu Tây, phải gọi chị Tiểu Tây.”
Yến Thiếu Ly le lưỡi, hơi có chút ngượng ngùng.
Ngón tay Cố Tiểu Tây đặt lên cổ tay Lý Nhĩ Tân, bình tĩnh nói: “Nào có thần tiên gì, chẳng qua não của anh ta bị thiếu dưỡng khí, lâm vào trạng thái giả chết mà thôi.
Dưới tình huống này, hô hấp nhịp tim và các dấu hiệu sống khác đều vô cùng suy yếu, dùng tay người đo đạc sẽ không phát hiện ra, nhất định phải dùng dụng cụ tinh vi của bệnh viện để khám, cho nên nhìn bề ngoài giống như người đã chết.”
Nói trắng ra là hôn mê sâu, đương nhiên nếu không cứu chữa, e rằng cũng không sống nổi.
Cố Tiểu Tây nói xong, quay đầu lại nói một toa thuốc với Bạch Mân: “Đi nấu một chén đút cho thanh niên trí thức Lý.”
“Được được! Chị đi ngay!” Bạch Mân nhìn Cố Tiểu Tây với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, vừa nghe cô phân phó, đã vội vàng mang theo hòm thuốc chạy trở về bên trong.
Đều là những thảo dược mà bình thường hay thấy, để tăng khí huyết, đúng là cần bổ sung cho Lý Nhĩ Tân.
Rất nhanh vẻ yên tĩnh xung quanh đã bị tiếng hoan hô đánh tan, một mạng người lại được cứu trở về! E là chuyện này nói ra cũng không ai tin, nói không chừng Nhật Báo Quần Chúng còn phải tới phỏng vấn!
Cố Tiểu Tây đứng dậy đi tới trước mặt Cố Tích Hoài, lấy khăn tay từ trong túi ra lau ngón tay.
Cố Tích Hoài có chút dở khóc dở cười, nhưng nhìn Cố Tiểu Tây dễ dàng giải quyết tai bay vạ gió trong nhà như thế, trong ánh mắt cũng không khỏi có chút kiêu ngạo.
Có một em gái như vậy, thật sự khiến người ta thấy tự hào.
Cố Tiểu Tây cũng không biết tâm tư của anh ấy, cô nói với Lý Nhĩ Tân: “Thanh niên trí thức, có vài lời tôi phải nói rõ với anh.
Tuy anh đã tỉnh lại, nhưng huyết dịch chảy ngược, làm thần kinh bị tổn thương, có lẽ sau này sẽ bị liệt nửa người.”
Gân xanh trên cổ Lý Nhĩ Tân nổi lên, đôi môi tím bầm cũng dần có chút máu.
Cố Tiểu Tây mỉm cười, giọng nói rất nhẹ: “Hiện tại nên nói xem, là ai đã giết anh? Và anh hãm hại Bạch Mân?”
Vừa nghe cô nói, hai mắt Lý Nhĩ Tân đã trợn tròn, nỗi hận thù nồng đậm có thể hóa thành thực chất.
Anh ta nhìn chằm chằm Hoàng Thịnh đang ngã ngồi dưới đất, tựa như ác quỷ đến trả thù: “Hoàng...!Hoàng Hoàng Thịnh, giết tôi tôi!”
Mấy chữ ngắn ngủi, cũng đã chứng thực thân phận tội phạm giết người của Hoàng Thịnh.
Đầu óc Hoàng Thịnh ong ong, thân thể lắc lư, gương mặt xám xịt.
Từ khoảnh khắc Lý Nhĩ Tân hồi hồn sống lại, anh ta đã biết mình tiêu tùng, thật sự tiêu tùng rồi.
Tội giết người được báo cáp lên từng cấp, cho dù là cha anh ta cũng không cứu được anh ta!
Tại sao? Rõ ràng anh ta đã bày đủ kế hoạch và mưu đồ, chỉ chờ nhà họ Cố tan cửa nát nhà!
Cố Tiểu Tây! Đều tại cô! Tất cả là vì cô!
Ánh mắt Hoàng Thịnh như rắn độc nhìn chằm chằm Cố Tiểu Tây, Cố Chí Phượng nhận thấy, không khỏi tiến lên che chắn Cố Tiểu Tây ở phía sau, trừng đôi mắt hổ, mắng: “Nhìn cái gì? Cậu giết người hãm hại nhà tôi, còn trừng con gái tôi? Giữ chút mặt mũi đi chứ?”.