“Hai người chơi trò thần bí gì vậy? Tiểu Tây, em biết người đàn ông vừa nãy hả?” Bạch Mân không ngốc, vừa nhìn đã biết giữa hai người họ có gì đó sai sai, chỉ nghĩ sơ sơ cũng nhận ra là có nguyên nhân, vả lại ánh mắt người đàn ông kia nhìn Cố Tiểu Tây cũng rất kì lạ.
Bạch Mân nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu, chẳng lẽ họ biết nhau nhưng quan hệ không êm đẹp lắm?
Cố Tiểu Tây ngẫm nghĩ rồi nói: “Kia là Cố Duệ Hoài.”
Dù sao thì Bạch Mân cũng đến dự đám cưới của Cố Tiểu Tây, đến lúc ấy cô sẽ biết thôi.
Bạch Mân cả kinh: “Cố, Cố Duệ Hoài? Anh bảo, người đàn ông kia là em hai nhà anh? Sao lại thế? Chẳng phải anh ta…” Bạch Mân sững người, cô chỉ biết là Cố Duệ Hoài rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử để đi theo mẹ anh ta.
Cô cũng rất tò mò về mẹ ruột Đình Hoài, cũng chính là mẹ chồng cô.
Ngặt nỗi, mỗi lần Bạch Mân nhắc tới việc này, cô đều có thể nhìn ra sự bài xích hiện lên giữa hai đầu lông mày anh, tựa như điều này rất khó nói ra.
Nếu như có người hỏi về nhà họ Bạch mà cô lớn lên từ nhỏ đến lớn thì cô cũng không vui nổi.
Nghĩ vậy, Bạch Mân không cố gặng hỏi nữa, tóm lại thì đây chẳng phải chuyện quan trọng lắm.
Bạch Mân cẩn thận suy nghĩ một chút, con ngươi hơi co lại: “Là bí thư Tần kia?”
“Ừ.” Trước sự khẳng định của Cố Đình Hoài, Bạch Mân bỗng không biết nên nói gì.
Tần Vạn Giag là người đứng đầu công xã Hoàng Oanh, là một quan chức yêu nước thương dân, ngay cả người không biết gì nhiều như cô cũng từng nghe về đại danh của ông ta.
Song, cô thực sự không ngờ rằng mẹ chồng cô lại lấy được một người như vậy!
Bạch Mân thổn thức trong lòng, mất một hồi lâu mới định thần lại.
Nhớ tới bộ dạng bị người ta chỉ thẳng mặt của Cố Duệ Hoài, cô không nhin được mà hỏi Cố Đình Hoài: “Hai hôm trước em có nghe người ta đồn Duệ Hoài sắp kết hôn, thế mà hôm nay lại chạm mặt nhau thật, có điều…”
So với mẹ chồng Lâm Cẩm Thư thì cô biết nhiều về người em thứ hai thần bí Cố Duệ Hoài hơn một chút.
Bạch Mân nghe Cố Đình Hoài kể lại, Cố Duệ Hoài vì một cô gái mà cãi nhau và trở mặt với gia đình, vả lại chân còn bị què.
Bạch Mân cũng biết, chuyện về Cố Duệ Hoài không phải là điều một người dâu con mới về nhà chồng như cô có thể nhúng tay vào được, hơn nữa quan hệ giữa anh ta và nhà họ Cố cũng rất rối rắm, nhưng khi nghĩ đến bộ dạng u ám hồi nãy của đối phương, cô lại cảm thấy không đành lòng.
Nếu Cố Duệ Hoài thật sự kết hôn với một cô gái coi thường mình như thế thì cuộc sống tương lai không khó để đoán.
Cố Đình Hoài trầm giọng: “Lúc đó nó suýt ra tay giết bé vì Điền Tĩnh, lâm vào tình cảnh hôm nay cũng là do gieo gió gặt bão, không cần thông cảm cho nó.
Không nói về nó nưa, chúng ta mau về thôi.”
Anh vừa nói vừa nhìn thoáng qua vẻ mặt lãnh đạm không cảm xúc của Cố Tiểu Tây, lòng thầm thở dài, nếu bé thật sự không thèm để ý đến thằng hai nữa thì tại sao hồi nãy lại tỏ thái độ như thế? Con bé vẫn luôn là người dễ mềm lòng.
Mềm lòng? Cố Tiểu Tây tự vấn bản thân, cô là người mềm lòng thật ư?
Trên thực tế thì không hề.
Cô không vì lần chạm mặt này mà sinh lòng thương cảm với Cố Duệ Hoài.
Sở dĩ cô im lặng là vì đang nhớ lại kiếp trước, ngã một lần sẽ phải khôn lên.
Tuy Cố Duệ Hoài hối hận nhưng cô sẽ không quay đầu tha thứ.
Đường đời rất dài, cô sẽ dừng lại để chờ đợi rất nhiều người, nhưng trong số đó không hề có tên Cố Duệ Hoài.
Từ khi anh ta bóp cổ cô, chất vấn lý do cô làm Điền Tĩnh bị thương, anh em họ đã không thể hàn gắn nữa.
Bạch Mân nhìn sang Cố Đình Hoài rồi dè dặt dõi theo Cố Tiểu Tây.
So với em hai mới vừa gặp kia Cố Tiểu Tây có chỗ đứng trong lòng Bạch Mân cao hơn nhiều.
Tuy không đành lòng nhưng cô cũng không có gì để nói.
Trên quãng đường còn lại, cả ba người đều không nói lời nào..