Lâm Cẩm Thư không hề cảm thấy xấu hổ khi nói những lời này.
Con ngươi của Ngụy Lạc co rụt lại, bà ấy có chút khó tin hỏi: “Cố Tiểu Tây là con gái của bà sao?”
Lâm Cẩm Thư gật đầu: “Đúng vậy, xin tổng biên tập Ngụy hãy châm trước.
”
Ngụy Lạc không nói nên lời, bà ấy quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Tây đang bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha, hình như cô không quan tâm đ ến việc đột nhiên Lâm Cẩm Thư đến xin nghỉ cho mình, nếu không phải hai người họ nói chuyện khá to, có khả năng cô sẽ không để ý đến không?
Hiển nhiên Chu Phong cũng nghe được những lời Lâm Cẩm Thư nói, hai mắt của ông ta lóe sáng.
Ông ta quen biết với Đỗ Kim phó bí thư của Ủy ban Cách Mạng, vợ của Đỗ Kim là Nhiếp Bội Lan từng muốn nhờ ông ta giúp đỡ chuyện hai người con gái xuống tham gia đội sản xuất ở nông thôn, lúc đó ông ta đã biết lai lịch của Cố Tiểu Tây, cũng biết mẹ của cô là Lâm Cẩm Thư gả cho Tần Vạn Giang.
Tần Vạn Giang là lão cáo già mạng lưới quan hệ rất rộng, đương nhiên đây cũng không phải điều quan trọng, mấu chốt là ở chỗ Lâm Cẩm Thư.
Lâm Cẩm Thư là mẹ của Cố Tiểu Tây, mẹ ruột nói có thể không nghe sao? Cô có thể như thế nào?
Nghĩ như vậy Chu Phong liền đứng lên, cười tủm tỉm đi về phía cửa: “Đồng chí Lâm? Là đồng chí Lâm sao?”
Thôi Hòa Kiệt nhìn ông ta một cái rồi rũ mắt nhìn Cố Tiểu Tây như không có chuyện gì, đứng dậy đi theo sau.
Lâm Cẩm Thư đang đứng ở cửa sửng sốt, bà ta nhìn lướt qua vai của Ngụy Lạc thấy được Chu Phong trong phòng làm việc, ngay lập tức trên mặt bà ta hiện lên vẻ khách sáo: “Sao tổ trưởng Chu cũng ở đây? Nếu sớm biết tổng biên tập Ngụy có khách tôi sẽ không đến làm phiền bà.
”
Chu Phong thân thiện nói: “Ôi, đồng chí Lâm khách khí rồi, đến đây, đến đây, cũng đã một thời gian chúng ta không ôn lại chuyện cũ rồi.
”
Lần này ông ta vượt qua chức phận để bắt chuyện ngược lại khiến Lâm Cẩm Thư cảm thấy xấu hổ, bà ta vô thức nhìn về phía Ngụy Lạc, thật ra người sau là người có tấm lòng rộng lượng lười tranh cãi với Chu Phong, bà ấy mở cửa ra: “Đồng chí Lâm vào đi, Tiểu Cố cũng ở bên trong.
”
Nghe vậy hai mắt của Lâm Cẩm Thư sáng lên: “Bé cũng ở đây sao?”
Bà ta đi vào phòng làm việc, thấy Cố Tiểu Tây bất động như núi, vẻ mặt của bà ta vui buồn xen lẫn, vui là cuối cùng cũng đã gặp được người, không bị sập cửa vào mặt, buồn là con gái không muốn gặp người mẹ là bà ta, nhìn cái thái độ này xem.
“Bé ơi.
” Bước chân của Lâm Cẩm Thư dừng một chút, đi về phía Cố Tiểu Tây ngồi xuống bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Buổi trưa hôm nay có chuyện vui, người một nhà chúng ta cùng nhau ngồi ăn cơm nói chuyện, được không?”
Giọng điệu cẩn thận của bà ta khiến Chu Phong và những người khác đi phía sau cau mày.
Cố Tiểu Tây im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Cẩm Thư, nói với giọng điệu xa cách: “Bố, anh trai và chị dâu tôi sẽ đi, thiếu tôi cũng không sao, nhưng thật phiền toái bà đi phí công rồi.
”
Lâm Cẩm Thư nắm chặt cái túi trong tay, cau mày nói: “Bé ơi, con có thể nói chuyện đàng hoàng với mẹ được không? Chuyện lần trước là mẹ không dạy bảo tốt em gái của con, trưa nay con bé cũng đến, mẹ cố ý bảo con bé đến để xin lỗi con.
”
Cố Tiểu Tây ngạc nhiên nhìn Lâm Cẩm Thư, trong mắt của cô hiện lên một tia giễu cợt.
Tần Hoa Hảo và Tần Nguyệt Viên bị bà cụ Tần nuôi thành đồ bỏ đi, đồi trước như vậy, đời này cũng như vậy, cô coi lời hai người họ nói như không khí, tất nhiên sẽ không tức giận, về phần xin lỗi lại càng không cần thiết.
Cô có chút không hiểu vì sao đời này Lâm Cẩm Thư lại “dính” cô như vậy? Dù có phải bắt đứa con gái nhỏ xin lỗi cũng muốn cứu vớt quan hệ với cô, lẽ nào gương mặt này của cô đáng giá như vậy sao?.