Động tĩnh bên trong bỗng im bặt, bởi vì là ban ngày, ánh sáng xuyên vào trong đó, bên trong có một người phụ nữ bị trói chặt cuộn mình rụt cổ ở trong góc, đầu cũng vùi vào trong đầu gối, dáng vẻ run lẩy bẩy nhìn mà khiến người ta chua xót.
Trong mắt Cố Tiểu Tây đầy lạnh lẽo, tiến lên vài bước, mới vừa đưa tay chuẩn bị cởi bỏ dây thừng trên người cô ta, sau lưng lại đột nhiên truyền đến tiếng xé gió.
Cô lăn ra khỏi chỗ, tránh cây gậy đang đánh thẳng về phía đầu của cô.
Ngay sau đó, một tay cô nắm lấy cây gậy, chân dài quét ngang qua, lập tức đạp người phụ nữ đánh lén ngã xuống đất.
“A… Giết người…” Người phụ nữ ôm đầu, kêu đau khàn cả giọng.
Cố Tiểu Tây cười khẩy một tiếng, cầm cây gậy không chút khách sáo mà chào hỏi ở trên người của người phụ nữ đánh lén.
Cô rất quen thuộc gương mặt của người này, chính là người phụ nữ mà lúc trước cô đi ngang qua thành phố Phong để đổi chuyến, bởi vì Hổ Tử mà mềm lòng, bắt cô tới đây, hình như tên là Lý Tam Nương.
Người này lại dám làm chuyện nghiệp chướng này, lần trước thật sự chưa có chỉnh đốn ra trò.
Cố Tiểu Tây nghe thấy tiếng kêu khóc đang dần suy yếu của Lý Tam Nương, ném cây gậy sang một bên, lạnh lùng nói: “Hình Kiện đâu?”
Lý Tam Nương hoảng sợ nhìn về phía Cố Tiểu Tây, lúc thấy rõ mặt của cô, vẻ mặt biến thành khiếp sợ: “Là cô sao?”
Tuy rằng mỗi ngày có không ít “Hàng” qua tay cô ta, nhưng hàng gia cao như vậy thì chỉ có một người.
Cô ta nhớ rất rõ, vốn còn muốn giao người cho ông chủ Thái, nhưng quay lại thì anh Hình đã nói người chạy mất.
Điều này làm cho cô ta căm tức một thời gian dài, dù sao mặt hàng cao cấp chất lượng tốt thế này có thể bán được giá rất tốt.
Cố Tiểu Tây nhíu mày, giọng nói càng lạnh hơn: “Hình Kiện ở đâu?”
Lý Tam Nương cuộn tròn hai chân, giọng nói khàn khàn nói: “Anh Hình đi rồi, không có ở đây.”
Cố Tiểu Tây nheo mắt, lấy lại tinh thần: “Cô là người của Thái Lan?”
Nếu Hình Kiện đã rời đi, Lý Tam Nương cũng phải rời đi mới đúng, hơn nữa cô ta làm chuyện bắt cóc người đầy thất đức này, đủ để chứng tỏ đối tượng mà người này thật sự trung thành là Thái Lan.
Hình Kiện vừa đi, cô ta đã tiếp tục sử dụng nơi này.
Lý Tam Nương run rẩy không dám nói chuyện, chuẩn bị giả ngu giả dại đến cùng.
Cố Tiểu Tây đi tới trước mặt người phụ nữ bị trói, cô ấy vẫn không dám ngẩng đầu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cố Tiểu Tây cởi dây thừng trên người cô ấy ra, đi tới trước mặt Lý Tam Nương rồi trói chặt cô ta lại.
Cô quay đầu lại nhìn cô gái vẫn cúi thấp đầu, mang dáng vẻ như chim sợ cành cong, nói: “Người xấu đã bị trói, cô có thể đi rồi.
Cẩn thận một chút, đừng để bị lừa nữa.”
Giọng Cố Tiểu Tây trong trẻo, nghe rất hay, ngược lại khiến người phụ nữ bình tĩnh.
Sau một lúc lâu, cô ấy cẩn thận ngẩng đầu lên, tuy rằng đáy mắt còn có nước mắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Cố Tiểu Tây tùy ý liếc nhìn một cái, trong nháy mắt vẻ mặt đã cứng đờ, trong mắt cũng hiện lên một tia ngạc nhiên.
Sao lại là cô ấy? Không phải lúc này cô ấy nên ở thủ đô ư? Tại sao lại xuất hiện ở thành phố Phong?
Trong lòng Cố Tiểu Tây xuất hiện liên tiên ba câu hỏi, nhìn người phụ nữ giãy dụa đứng lên, không khỏi tiến lên đỡ một phen.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Người phụ nữ có chút sợ hãi lui về phía sau một bước, nhưng nhìn con mắt linh động của Cố Tiểu Tây, trong lòng lại dâng lên một chút tin tưởng và ấm áp.
Cảm giác này rất khó hiểu, đối với người vừa mới tìm được đường sống từ trong chỗ chết như cô ấy mà nói càng thêm kỳ quái.
Cố Tiểu Tây nhìn khuôn mặt quen thuộc của người phụ nữ, nhíu mày nói: “Sao cô lại ở đây?”
Tuy rằng gương mặt của cô ấy trẻ hơn kiếp trước lúc cô gặp gỡ rất nhiều, nhưng khí chất tươi mát như lan ở trên người vẫn không thay đổi, vừa nhìn đã biết xuất thân từ gia đình giàu có.
Cô ấy tên là Lưu Úy Lam, là người thủ đô.
Kiếp này hai người không có cơ hội gặp gỡ, nhưng kiếp trước hai người là… Họ hàng..