Tuy nhiên, khi tin tức về phố lương thực được đăng báo, càng ngày càng có nhiều người tới thành phố Phong và đi vào phố lương thực, lại còn kéo theo cả việc biến tướng bán vé xe lửa, nhưng lương thực càng ngày càng ít, trong lòng Hình Kiện cũng hoảng hốt.
Vốn dĩ gã ta đã hẹn gặp mặt cô ba tháng một lần.
Lần này, số lượng lương thực chống đỡ không nổi ba tháng.
Trong khoảng thời gian này, Hình Kiện vẫn luôn đau khổ chờ đợi cô tới thành phố Phong sau khi nhìn thấy bản tin được đang trên báo.
Hôm nay, cuối cùng cô đã nhận được tin tức.
Lúc ấy, Triệu Viện cũng có mặt ở đó, vừa nghe nói là chị Cố bí ẩn sắp muốn tới đây, cô ta đã hăng hái đóng vai một cái đuôi theo tới tận đây.
Triệu Viện mỉm cười, giọng điệu khó nén nổi sự sùng bái nói: "Chị Cố, không ngờ rằng chị còn trẻ như vậy mà đã lợi hại như thế rồi."
Cố Tiểu Tây nở nụ cười, nói sang chuyện khác: "Đồng chí Triệu Viện và Hình Kiện xem ra quen biết rất thân thiết, cô thường xuyên tới đây sao?"
Nghe vậy, Triệu Viện vén sợi tóc dính lên gò má ra sau vành tai, trên gương mặt thanh tú nở nụ cười ngượng ngùng.
Ngược lại, cô ta nhìn về phía Hình Kiện, nhỏ giọng nói: "Em và Hình Ca là bạn bè, chuyện của anh ấy chính là chuyện của em, đương nhiên là em phải đi theo anh ấy rồi."
Những lời nói này gần như sắp xuyên thủng lớp cửa sổ giấy, Cố Tiểu Tây có chút hứng thú liếc mắt nhìn Hình Kiện một cái, nhưng lại thấy người sau lưng đang cầm ly nước uống, vẻ mặt rất bình thản giống như cũng không nhận được tình ý của con gái người ta trong lời nói đó vậy.
Sau khi uống xong hai ngụm nước, Hình Kiện đặt ly nước xuống, gã ta nói với Triệu Viện: "Được rồi, đồng chí Triệu Viện, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Không bằng, để cho thằng Bảy đưa cô về nhà trước nhé? Tôi có chút việc phải bàn bạc với chị Cố, được không?"
Đối với một tên du côn như Hình Kiện mà nói, hiển nhiên là gã ta không hề thích cách nói chuyện "cố làm ra vẻ” và "khách sáo” như thế, nghiền ngẫm từng chữ một ở trong lời nói của gã ta đều mang đầy sự khó chịu, nhưng đối mặt với con gái của Triệu Ngọc Long, gã ta cũng không dám bày dáng vẻ ngày xưa của mình.
Dù sao thì bây giờ toàn bộ phố lương thực đều phải phụ thuộc vào cha của cô ta mới có cơm ăn.
Triệu Viện có chút không tình nguyện, nhưng khi cô ta nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong ánh mắt của Hình Kiện, tiếng nói vẫn ngừng lại ở trong cổ họng.
Cô ta cắn môi một cái, lưu luyến không rời đứng người lên.
Một lúc lâu, cô ta mới nói: "Vậy được rồi."
Hình Kiện thở phào nhẹ nhõm nhẹ đến mức không thể thấy được, gã ta gọi một thanh niên cao gầy tiến đến, anh ta chính là thằng Bảy.
Hiển nhiên là thằng Bảy rất quen thuộc Cố Tiểu Tây.
Vừa nhìn thấy cô, mặt của anh ta đã lộ ra vẻ kích động, cung cung kính kính gọi một tiếng: "Chị Cố!"
Trên mặt của Cố Tiểu Tây mỉm cười, cô gật đầu nhẹ với anh ta.
Hình Kiện tiến lên bàn giao lại cho thằng Bảy vài tiếng.
Sau đó, anh ta cẩn thận dẫn Triệu Viện rời khỏi nhà kho.
Cô ta vừa rời đi, nhà kho rộng lớn yên tĩnh lại.
Hình Kiện thở phào một hơi thật dài, phù phù một tiếng rồi ngồi xuống ghế dựa.
"Xem như là người đã đi rồi.
Ở chung với cô ta cùng một chỗ thật sự là không thoải mái chút nào cả." Hình Kiện gác chân ở trên bàn, lắc lư không ngừng giống như một tên du côn vậy, thậm chí là trong miệng của gã ta đang thổi vài tiếng huýt sáo nữa.
Dáng vẻ cà lơ phất phơ này và dáng vẻ vừa rồi có thể nói là trông như hai người khác nhau vậy.
Cố Tiểu Tây nhún vai, nói: "Đã không thích, cứ việc nói thẳng.
Nếu không thì sau này sẽ gặp phiền phức."
Hình Kiện ho khan hai tiếng, đứng thẳng lưng lên nhìn về phía Cố Tiểu Tây, hỏi: "Chị nói đùa sao? Bây giờ, phố lương thực đang dựa vào Triệu Ngọc Long, Triệu Viện lại là con gái rượu của ông ta, địa vị của cô ta ở trong lòng ông ta còn cần em phải nói ra nữa hay sao? Em mà từ chối cô ta, đó chính là từ chối chỗ dựa của mình đó!".