Mạnh Hổ nhếch môi cười, anh ta cảm nhận được ý định muốn giết người của tên lính nước M nhưng không hề sợ hãi.
Mạnh Hổ quay đầu nhìn về đồng đội đang hôn mê bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Đồng chí Vương Hâm, hôm nay Mạnh Hổ không thể quay về được nữa, nhưng anh nhất định phải còn sống trở về, anh là nhân tài có thể hiểu được tiếng Anh, anh phải sống!"
Nói xong, Mạnh Hổ nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết.
Nhưng mà anh ta đợi hồi lâu cũng không cảm nhận được viên đạn xuyên qua thái dương như trong tưởng tượng, ngược lại bốn phía lại vang lên từng âm thanh kêu gào kỳ lạ và quái dị khiến người ta sởn tóc gáy.
Mạnh Hổ mở mắt ra, trước mắt anh ta là một mảng màu đen, không biết đống lửa đã bị dập tắt từ bao giờ.
Không gian xung quanh tối đen như mực, không thể nhìn rõ năm ngón tay, nhưng anh ta có thể cảm nhận được đám người ngoại quốc nước M đều đang chuyển động.
Hơn nữa, tư thế di chuyển của bọn họ rất đáng sợ giống như bị loại dã thú nào đó cắn vào cổ, tay chân lắc lư.
Sắc mặt Mạnh Hổ trắng bệch, nếu bị lính nước M giết, anh dũng gì sinh vì tổ quốc thì anh ta không sợ, nhưng nếu bị hổ, báo hay chồn ở nơi núi sâu rừng già này giết chết, vậy anh ta biết tìm ai trả thù đây?
Nhưng nghĩ lại thì một mình anh ta lại có thể kéo theo hai tiểu đội giặc tây cùng xuống địa ngục cũng đáng giá!
Nghĩ vậy, Mạnh Hổ cố gắng áp chế sự sợ hãi và nhắm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc bản thân trở thành con mồi tiếp theo của dã thú.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đến lúc anh ta sắp ngủ gật thì âm thanh phát ra xung quanh bỗng nhiên biến mất.
Những tiếng kêu gào quái dị chợt im bặt, giống như cả đàn gà bị cắt cổ chết ngay tức khắc.
Nỗi sợ mà Mạnh Hổ cố kìm nén lại dâng lên, anh ta di chuyển cơ thể, muốn nhích lại gần Vương Hâm.
Ít nhất hai người họ cũng là đồng đội, có thể làm bạn với nhau trên đường xuống suối vàng.
Nói thật, sự im lặng chết chóc này thật sự rất đáng sợ!
Hàm răng của Mạnh Hổ va vào nhau lộp cộp, cũng may ngay giây tiếp theo anh ta đã đụng vào cơ thể của Vương Hâm.
Nghe thấy hơi thở mỏng manh của Vương Hâm, Mạnh Hổ thở phào nhẹ nhõm, có vẻ Vương Hâm không hề trở thành thức ăn của dã thú giống như đám giặc tây kia.
Vương Hâm còn sống là tốt rồi, nếu thật sự chỉ còn lại một mình anh ta thì quá đáng sợ.
"Vương Hâm, Vương Hâm..." Mạnh Hổ cẩn thận đá nhẹ vào người Vương Hâm, muốn gọi anh ấy tỉnh lại, như vậy bọn họ có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Đúng lúc này, Mạnh Hổ nghệ thấy một loạt tiếng bước chân rất nhỏ, dường như người nọ đang di chuyển nhẹ nhàng trên mặt cỏ.
Trong bóng tối, giác quan của con người sẽ trở nên nhạy bén hơn.
Thoáng chốc, lông tơ sau lưng Mạnh Hổ dựng đứng, anh ta hoảng sợ hét toáng lên: "Hoàng tiên cô tha mạng! Bọn tôi là công dân nước Z ngay thẳng thật thà chưa bao giờ làm việc xấu!"
Mạnh Hổ sắp khóc tới nơi, anh ta đã nói mỏm núi Lăng Xuyên này không bình thường mà! Truyền thuyết về những sự kiện kì bí xảy ra trong mỏm núi Lăng Xuyên đã được người dân ở khắp các thôn xóm truyền miệng với nhau, bây giờ hay rồi, anh ta thật sự gặp được nó!
Ngọn núi này hoang sơ vắng vẻ như thế, Hoàng tiên cô để anh ta sống, lẽ nào nó muốn bắt anh ta về làm chồng?
Mạnh Hổ chợt rét run, chắc chắn là vậy rồi.
Người ta thường nói Hoàng tiên cô sau khi thành tịnh sẽ hút tĩnh khí, chắc là nó chê đám người ngoại quốc kia quá xấu, nên mới chưa anh ta và Vương Hâm lại và mang về hang động để làm lương thực dự trữ..