Cố Tiểu Tây đeo chiếc sọt cao tầm nửa người, bừng bừng phấn khởi đi lên trấn trên.
Có điều hôm nay thần may mắn không chúc phúc cho cô rồi, vì trên đoạn đường bắt buộc phải đi qua lại có dân binh đứng rà soát, chỉ cần trên người có balo, túi xách hay rổ rá gì đó đều sẽ bị kiểm tra một lượt, không cho mang số lượng lớn rau củ quả tới trấn trên.
Cố Tiểu Tây khẽ cau mày, đi vòng qua đám đông, đến một góc không ai nhìn thấy, rồi nhanh tay cất toàn bộ mọi thứ trong sọt vào không gian Tu Di.
Xong xuôi, cô lại dùng vải che kín sọt, sau đó mới đeo chiếc sọt trống rỗng trở lại đường chính dẫn tới cửa kiểm tra.
“Cõng gì đó?” Dân binh nhìn thấy người tới là một cô gái trẻ tuổi thì cũng bất giác dịu giọng xuống, nhưng lúc phát hiện trên lưng cô đeo một cái sọt to tướng lại khó chịu cau mày, vì bình thường, đa số những người cõng sọt kiểu này là để mang đồ đến chợ đêm bán.
Cố Tiểu Tây mỉm cười, tỏ vẻ căng thẳng nói: “Thưa đồng chí, tôi muốn vào trấn mua chút vải vì sắp đến ngày kết hôn rồi.”
Dân binh sững sờ vài giây, nhưng vẫn kiểm tra sơ cái sọt một lượt, khi thấy bên trong trống rỗng thì lập tức cho cô qua.
Nhưng trong lòng dân binh vẫn không kiềm được mà than thở: Con gái đẹp đều là vợ người ta cả.
Nếu Cố Tiểu Tây biết suy nghĩ của đối phương, có lẽ sẽ bật cười thành tiêng mất.
Nguyên một tuần nay, nhờ nước giếng không không gian cùng với việc chăm chỉ chạy bộ, cô đã giảm gần mười ký!
Từ một cô gái tám mươi ký với thân hình béo múp, sau khi giảm đột ngột mười ký, trông cô đã không còn kh ủng bố như trước, tuy vẫn thuộc hàng ngũ người mập, nhưng sau khi gầy xuống một chút, mỡ đã về với những nơi nó nên ở, nên không ngoa khi nói trông cô bây giờ rất thu hút.
Cố Tiểu Tây cõng sọt trên lưng, tìm tới một nơi không người, lén lút lấy mấy thứ kia ra lại, rồi nghênh ngang tiến thẳng vào chợ đêm của công xã Hoàng Oanh.
Trước lạ sau quen, đụng tới chuyện mua bán là cô chẳng hề thấy sợ chi nữa.
Chỉ lát sau, cô đã tìm được con mồi của mình.
Đó là một người phụ nữ trẻ mặc đồng phục công nhân đang đẩy xe đạp.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên cô ấy tới chợ đêm vì trông dáng vẻ rất chi là thuần thục, vừa đẩy xe qua các ngã đường, cô ấy vừa liếc mắt nhìn quanh, tìm thứ mà mình cần.
Hai mắt Cố Tiểu Tây thoáng dừng lại trên phần bụng hơi nhô ra của cô ấy, sau đó cõng sọt, đi nhanh lại gần.
Cô không dông dài mà vào thẳng vấn đề: “Đồng chí à, mua trứng gà không? Trứng tươi cả đấy, ngoài ra còn có hai con gà mái nữa.”
Quả nhiên, hai mắt cô gái trẻ sáng lên: “Cô có trứng gà hả?”
Cố Tiểu Tây chỉ một góc không người: “Chúng ta qua bên kia bàn nhé?”
“Được thôi!” Cô gái trẻ đẩy xe đạp đi theo, chờ Cố Tiểu Tây xốc mảnh vải phủ trên sọt lên, nhìn thấy từng quả trứng gà trắng trẻo bên trong thì không nhịn được mà hét nhỏ: “Trứng lớn quá vậy? Giá cả thế nào? Có cả táo nữa hả?”
Cô gái ngạc nhiên nhìn Cố Tiểu Tây, chất lượng hàng hóa không hề tệ chút nào.
Cố Tiểu Tây bình tĩnh trả lời: “Trứng gà sáu xu một quả, mua ba mươi quả có thể tặng thêm cho cô hai lạng rưỡi táo đỏ.”
Cô gái trẻ mừng húm, trứng gà không phải vật tư cung ứng, muốn ăn chỉ có nước tự tới xã cung ứng mua, nhưng trứng là hàng hiếm, không phải nhà nào cũng có thể bỏ ra nhiều phiếu chỉ để mua trứng gà, nếu không phải đang mang thai cô ấy cũng sẽ không tới đây đâu.
Mặc dù trứng gà ở xã cung ứng chỉ có năm xu một quả, nhưng lại cần tới phiếu, hơn nữa cũng không được lớn thế này.
Cô gái nghĩ ngợi một lúc, hết nhìn quả táo tuoi ngon mọng nước, lại nhìn sang gà mái béo mập, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Được! Lấy cho tôi ba mươi quả trứng, còn gà… nếu tôi mua thêm một con gà thì có thể tặng tôi nửa ký táo đỏ không?”
“Chốt đơn!” Cố Tiểu Tây thoải mái đồng ý, lấy cân đòn ra cân, rồi nói: “Ba mươi quả trứng gà, tổng một đồng tám hào, gà mái nặng khoảng ba ký, chưa qua xử lý, tính cô sáu hào nửa ký, tổng ba đồng sáu hào, tặng miễn phí thêm nửa ký táo đỏ.”
Cô gái trẻ gật đầu, đau lòng lấy từ tiền từ trong túi ra, cẩn thận đếm kỹ năm đồng bốn hào rồi mới đưa cho Cố Tiểu Tây..