Yến Thiếu Ngu ngước mắt lên, trong cặp mắt đào hoa là nụ cười, lấp lánh vô cùng.
Đuôi mắt của Cố Tiểu Tây cong lên, đáy mắt cũng xuất hiện nụ cười.
Trải qua lần này, mối quan hệ giữa cô và Yến Thiếu Ngu đã tiến triển thêm một bước.
Cô nói: "Thật ra, điều mà em muốn nói không phải là cái này, nước giếng cũng không phải là năng lực của thẻ bài ngọc, anh nắm lấy tay em, đừng buông ra."
Cố Tiểu Tây vươn tay ra với Yến Thiếu Ngu.
Anh cũng không hề chần chờ, bàn tay có khớp xương thon dài bao lấy bàn tay của cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Một giây sau, trong đầu anh choáng váng.
Đợi tới khi anh lấy lại tinh thần, trong hơi thở của anh nồng nặc mùi hương lúa mạch và mùi trái cây.
Bỗng nhiên, Yến Thiếu Ngu mở mắt ra, đập vào mắt anh là một nơi xinh đẹp tựa như tiên cảnh, có nhà tranh, nước giếng, ruộng đồng xanh um tươi tốt, lúa mạch và lúa nước đã có thee thu hoạch, những hạt lúa nặng trĩu treo ở đầu cành, trông cực kỳ khả quan.
"Đây là đâu?" Yến Thiếu Ngu đi về phía trước hai bước, vẻ mặt kinh ngạc khi chạm tới chiếc lá xanh mơn mởn.
"Đây cũng là năng lực của thẻ bài ngọc hay sao?" Anh có chút yên lặng, khó hiểu nhìn về phía Cố Tiểu Tây.
Vừa rồi, rõ ràng là bọn họ vẫn còn đang ở trong pháo đài quân sự của nước M mà.
Làm sao có thể đổi sang chỗ khác chỉ trong giây lát như vậy? Đây là năng lực gì thế?
Cố Tiểu Tây lắc đầu, cô nắm tay của anh dắt tới nhà tranh, chỉ vào những chiếc hộp và lồng đặt ở trong phòng.
Cô kể lại về nguồn gốc của không gian Tu Di và khả năng dung hợp của nó với thẻ bài ngọc cho Yến Thiếu Ngu nghe.
Sau khi kết hôn, hai người ở cạnh nhau nên cũng không thể giấu diếm anh suốt đời được.
Chẳng bằng nhân cơ hội này nói rõ ràng mọi chuyện.
Bằng cách này, sẽ có nhiều việc để làm hơn, đúng không?
Giữa hai hàng lông mày của Cố Tiểu Tây tràn đầy nụ cười nhạt nhẽo.
Sau khi đã nói xong tiền căn hậu quả, Yến Thiếu Ngu lộ ra một nét mặt phức tạp.
Anh nói: "Thẻ bài ngọc đã lưu truyền ở trong nhà họ Yến nhiều năm rồi, không ngờ rằng nó lại có nguồn gốc như vậy."
Cố Tiểu Tây cau mày, cô tiện tay chọn lấy một quả vải căng mọng, lột vỏ rồi đút vào trong miệng anh, nói: "Đúng vậy.
Lúc ấy không gian Tu Di dung hợp với thẻ bài ngọc, em còn sợ rằng sau này không có cách nào giải thích bàn giao với anh, nhưng bây giờ thì tốt rồi, bớt phiền phức."
Sự ngọt ngào trong miệng khiến lông mày của Yến Thiếu Ngu giãn ra, nói: "Đây thật sự là một nơi thần kỳ."
Đón lấy gương mặt đang mỉm cười của Yến Thiếu Ngu, Cố Tiểu Tây do dự một chút, nói: "Em nói những điều này với anh bởi vì em đã mở một phố lương thực ở thành phố Phong, bán lương thực với giá gốc cho người dân nơi đó.
Đây cũng được xem là giải quyết vấn đề thiếu lương thực."
Yến Thiếu Ngu trầm ngâm một lát, anh gật đầu nói: "Đây là chuyện tốt.
Tuy nhiên, bây giờ buôn bán lương thực quá gây chú ý, e rằng sẽ thu hút sự chú ý của những người có hứng thú.
Chờ sau khi quay về thành phố Hoài Hải, chúng ta nói với chú Từ một tiếng đi."
Từ xưa đến nay, việc liên quan đến mua bán lương thực đều không phải là chuyện nhỏ, chứ càng đừng nói đến thời đại đặc biệt như bây giờ.
Cố Tiểu Tây sờ mũi, cô chột dạ cười với Yến Thiếu Ngu một cái rồi nói: "À thì, còn có chuyện khác nữa, thật ra phố lương thực là do em và Tống Kim An hợp tác.
Anh ta tới thành phố Phong để đạt được chiến tích và đã hợp tác với em, anh ta được chia 10% lợi nhuận."
Qua dăm ba câu nói, Yến Thiếu Ngu cũng nghe hiểu mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Anh nhíu mày lại, nhìn chằm chằm Cố Tiểu Tây một chút, bờ môi mỉm cười hỏi: "Em sợ anh hiểu lầm sao?"
Cố Tiểu Tây thành thành thật thật nhẹ gật đầu đáp: "Vốn dĩ chuyện phố lương thực là em tiện tay làm thôi.
Tuy nhiên, lo sợ sau này gặp phải phiền phức, đúng lức lại gặp được Tống Kim An.
Anh ta thật sự là người làm việc vì phúc lợi của nhân dân, hợp tác với anh ta cũng không lỗ."
Yến Thiếu Ngu nghiêm túc lắng nghe.
Nghe xong, anh khẽ gật đầu nói: "Tống Kim An và Tống lâm khác nhau.".