Con ngươi linh động của Cố Tiểu Tây chớp chớp, cô hỏi ngược lại một câu: "Anh không tức giận sao?”
Yến Thiếu Ngu dở khóc dở cười, anh duỗi tay ra vỗ nhẹ lên đầu của cô, nói: "Anh có cái gì mà giận chứ? Anh không có nhỏ nhen như vậy.
Tuy nhiên, em gặp được bất cứ phiền phức nào cứ việc nói ra cho anh biết, chứ đừng một người gánh chịu như thế.
Con đường làm quan phức tạp hơn rất nhiều so với em tưởng tượng."
Cố Tiểu Tây gật đầu, đáp: "Em biết rồi! Vậy anh xem, có cần thu gom một ít vũ khí hay không?"
Nghe vậy, con ngươi của Yến Thiếu Ngu lóe lên, anh nhìn cô, hai người ngầm hiểu ý lẫn nhau.
Một ngày nào đó, anh sẽ quay về thủ đô một ngày không xa.
Đến lúc đó, khó tránh khỏi sẽ đối đầu với những kẻ đã hãm hại nhà họ Yến trước kia.
Đó cũng không phải là một người, mà là một phe phái.
Nếu trong tay bọn họ có vũ khí thì sẽ tự tin hơn nhiều.
"Em nói đúng." Giọng nói của Yến Thiếu Ngu rất nhẹ, anh nắm chặt lấy tay của Cố Tiểu Tây.
Hai người quay đầu rời khỏi không gian Tu Di.
Quay trở lại pháo đài dưới mặt đất của nước M lần nữa, quan sát kho vũ khí được nhồi nhét đầy ắp, Cố Tiểu Tây cũng không hề nương tay, cô đóng rất nhiều hòm gỗ được xếp ngay ngắn chỉnh tề vào trong không gian, không có bỏ sót bất kỳ viên đạn hay súng ống nào cả.
Cô phủi tay, nét măt nhẹ nhõm hơn không ít.
Cô còn sợ Yến Thiếu Ngu cố chấp bảo thủ, không chịu động vào những thứ này.
Cũng may là anh không hề ngu ngốc.
Ở thời điểm này, ích kỷ một chút luôn luôn tốt, cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.
Yến Thiếu Ngu nói: "Đi thôi, để cho đám người Mạnh Hổ chạy tới đây, sắp xếp cho người quay về thông báo cho trưởng quan ở tiền tuyến."
Cố Tiểu Tây gật đầu, hai người rời khỏi pháo đài quân sự, bước đi trên con đường cũ quay trở lại.
Sắc trời ở bên ngoài đã hoàn toàn đen kịt, đám người Mạnh Hổ vẫn đang đứng chờ tại chỗ, từng người đều vô cùng lo lắng mà đi vòng tròn tại chỗ.
Có người nói: "Tại sao trung đội trưởng và quân y Cố còn chưa quay trở lại nữa? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Mạnh Hổ lập tức kéo căng nét mặt, phẫn nộ quát: "Nói cái gì đó? Có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ? Anh còn không tin vào năng lực của trung đội trưởng nữa hay sao? Y thuật của quân y Cố cao siêu, hai người một văn một võ, nhất định có thể phối hợp với nhau rất tốt và sẽ không có chuyện gì xảy ra cả!"
Những lời nói này của anh ta cũng không biết nói là cho người ngoài nghe hay là nói cho bản thân nghe nữa.
Tóm lại, lời nói đó mang một chút an ủi ý tứ.
Ngược lại, Hạ Lam Chương rất tin tưởng vào Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu, nét mặt không có nhiều thay đổi, anh ấy nói: "Thời gian đã không còn sớm, chúng ta nên chia thành hai đội, một đội tuần tra canh gác đêm, một đội nghỉ ngơi.
Bằng không, xảy ra vấn đề gì cũng không có cách nào ứng phó được đâu."
Mạnh Hổ gật đầu lung tung, anh ta không phải là một người quân sư giỏi, chỉ có thể làm một vị tướng xông pha chiến đấu trên chiến trường mà thôi.
Ngay lúc này, cũng chỉ có Hạ Lam Chương mới có thể chủ trì đại cục.
Có điều, anh ấy vừa nói xong, trong rừng liền vang lên tiếng bước chân.
Các chiến sĩ nhao nhao đứng dậy nâng súng lên như lâm phải đại dịch.
Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Có tính cảnh giác quả là không sai."
"Trung đội trưởng!" Mạnh Hổ vui mừng tột độ, anh ta vội vàng lao tới phía trước mấy bước.
Nhờ ánh lửa để quan sát Yến Thiếu Ngu và Cố Tiểu Tây, hai người đều lành lặn và không hề bị thương.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cho tới tận bây giờ, tinh thần vốn luôn căng thẳng cũng đã được thư giãn.
Hạ Lam Chương cũng tới trước mấy bước, anh ấy khẽ nói: "Hai người đã quay về, không có sao chứ?"
Yến Thiếu Ngu lắc đầu, ngược lại sắc mặt của anh chùng xuống nói: "Hiện tại, có một vấn đề rất nghiêm trọng.
Nước M đã xây dựng công sự dưới mặt đất ở mỏm núi Lăng Xuyên.
Trước mắt, những binh sĩ canh gác đã bị tôi và quân y Cố tiêu diệt cả rồi.
Chúng ta cần mau chóng thông báo tin tức này về quân đội.
Mạnh Hổ, cậu dẫn tổ ba mau chóng quay về tiền tuyến để báo cáo tin này, để thủ trưởng Cố mau chóng cho người tới đây."
Sau khi anh đã nói xong, toàn bộ mọi người trong trung đội 168 đều trợn mắt hốc mồm.
"Công sự dưới mặt đất sao? Những thằng giặc Tây của nước M đó đã xây dựng công sự dưới mặt đất ở trên mỏm núi Lăng Xuyên sao?" Mạnh Hổ hít vào một ngụm khí lạnh, anh ta chợt dùng một ánh mắt rất phức tạp nhìn về phía cặp vợ chồng hung hãn là Yến Thiếu Ngu và Cố Tiểu Tây.
Giọng điệu của anh ta kỳ lạ nói: "Các người, chỉ có hai người đã tiêu diệt hết toàn bộ binh sĩ trông coi công sự dưới mặt đất sao?"
Yến Thiếu Ngu rất bình tĩnh, anh chẳng có chút chột dạ nào khi nói dối cả, hỏi lại: "Có vấn đề gì sao?"
Cho dù sự thật có như thế nào đi chăng nữa, lính cảnh vệ ở doanh trại và pháo đài quân sự của nước M đều đã chết cả rồi.
Đây là sự thật không thể nào chối cãi được.
Chỉ cần bọn họ không nói ra thì vĩnh viễn cũng chẳng có ai suy đoán ra được chân tướng cả.
Chỉ cần cắn răng tới tận lúc chết khăng khăng nói như thế, dù ai có nghi ngờ thì cũng có thể làm được gì cơ chứ?.