Gắp đạn, chữa cho người bị cụt tay, khâu lại vết rách ở eo, cô chưa từng than đau hay mệt mỏi.
Hơn nữa, y thuật của cô lại rất cao siêu, vết thương của những thương binh do tay cô chữa trị đều khôi phục rất nhanh, cũng sẽ không xảy ra di chứng đáng sợ như nhiễm trùng.
Dần dà, Cố Tiểu Tây trở thành quân y được các binh sĩ trên tiền tuyến tin tưởng và yêu thích nhất.
Cố Vĩ thấy cô hòa nhập vào cuộc sống ở tiền tuyến nhanh như vậy, ông ấy cũng không khỏi cảm thán.
Quả nhiên là bản thân không có nhìn lầm người mà.
Cô gái nhỏ này là một hạt giống tốt, để cô làm người vợ hiền của Yến Thiếu Ngu, tương lai sẽ rất có triển vọng.
Nhà họ Yến vẫn còn có thể vực dậy lần nữa.
Yến Thiếu Ngu là trung đội trưởng của trung đội 168 cũng vẫn chưa từng ra tiền tuyến tham gia chiến đấu.
Tuy nhiên, pháo đài dưới mặt đất đổi chủ vẫn làm cho nước M rất tức giận và phát động không ít binh lực đi tập kích bọn họ nhằm giành lại pháo đài ở mỏm núi Lăng Xuyên.
Chiến tranh liên tiếp nổ ra, một tháng nhanh chóng trôi qua.
Hỏa lực bay tán loạn, kẻ đi người tới, nhưng bởi vì trạm tiếp tế quân sự dưới mặt đất mà nước M dựa vào sinh tồn đã bị cướp đi, dẫn đến kết cục cạn kiệt tài nguyên trước cuộc chiến.
Ngược lại, nước Z lại càng đánh càng hăng, giành chiến thắng được mấy trận không lớn không nhỏ.
Sau một tháng giằng co với nhau, nước M lộ ra dấu hiệu suy tàn và bắt đầu muốn rút lui.
Chiến tranh ở tiền tuyến cũng đã ổn định, rốt cuộc thủ trưởng của nước M chỉ huy chiến tranh ở tiền tuyến cũng phát ra tín hiệu xin làm hòa, muốn gặp mặt Cố Vĩ nói chuyện một lần.
Không biết cuối cùng là bọn họ đã phải trả cái giá cái nào.
Tóm lại, cuối cùng cuộc chiến tranh mà nước M bắt đầu đã kết thúc.
Cuối cùng, trải qua khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, nước Z đã giành đại thắng!
Ở trong doanh trại hơi có vẻ ưua quýt, Cố Tiểu Tây quan sát từng thương binh đang ôm nhau sau khi đã tuyên bố tin tức thắng lợi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười đã lâu không có.
Hơn một tháng ở trên tiền tuyến, cô cũng được xem là đã trưởng thành hơn rất nhiều.
"Tiểu Tây!" Một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên, Cố Tiểu Tây ngoái đầu lại nhìn thì thấy Yến Thiếu Ngu đang bước nhanh tiến về phía mình.
Qua một tháng tĩnh dưỡng, gương mặt của anh không còn gầy gò, cặp mắt đào hoa sáng ngời bên dưới đôi lông mày xinh đẹp, đôi môi mỏng hơi cong lên vì vui vẻ.
Hiển nhiên là anh đã khôi phục lại dáng vẻ đẹp trai động lòng người của mình, đôi chân dài cực kỳ mạnh mẽ bên trong lớp quần lính, bước chân tiến về phía cô rất vững vàng.
Sau khi trải qua lễ rửa tội chiến tranh ở tiền tuyến chiến, anh cũng thay đổi rất nhiều.
Cố Tiểu Tây nhìn chăm chú vào Yến Thiếu Ngu.
Cô mỉm cười, nhấc chân chạy tới chỗ anh, hai người ôm nhau thật chặt.
Yến Thiếu Ngu ôm eo của cô, đưa ôm cô lên rất cao.
Động tác của hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý của những binh sĩ xung quanh.
Bọn họ nhìn thấy quân y Cố xinh đẹp rơi vào vòng tay của trung đội trưởng Yến, cảm xúc cả đám đều rất phức tạp, nhưng rất nhanh đã vang lên tiếng la ó ồn ào.
"Trung đội trưởng Yến, sau khi quay về, cần phải tổ chức một hôn lễ thật hoành tráng đó.
Các anh em đều muốn tới ăn kẹo mừng đó!"
"Đúng rồi! Trung đội trưởng Yến, anh may mắn lắm mới có thể lấy được một người phụ nữ tốt như quân y Cố, anh phải biết quý trọng cô ấy đó nha!"
"Quân y Cố, nếu trung đội trưởng Yến đối xử với cô không tốt, các anh em đều sẽ giảng đạo lý cho anh ấy giúp cô!"
"..."
Nghe thấy những tiếng hò hét ở xung quanh, Yến Thiếu Ngu dở khóc dở cười.
Quả thực là anh không ngờ rằng vậy mà người phụ nữ trong lạnh nhạt của nhà mình có thể sống thoải mái ở tiền tuyến như cá gặp nước.
So với lúc dưới, ngược lại đẩy anh lên thành mục tiêu chỉ trích của công chúng.
Trong đám người, tiếng nói quen thuộc của Mạnh Hổ hét to: "Đúng thế, đúng thế! Trung đội trưởng là người gặp may!"
Mặt mày của Cố Tiểu Tây cong cong, cô nhìn qua Yến Thiếu Ngu, cười nói: "Anh có nghe thấy chưa? Bây giờ, anh là người bị giám sát đó nha.
Nếu như anh dám ức hiếp em, sẽ có rất nhiều người giúp em đòi công bằng, đắc tội tới dư luận là không được đâu."
Yến Thiếu Ngu trầm mặc một lát, thở dài nói: "Hiện tại, hối hận có phải là đã quá muộn rồi hay không?"
Tuy anh nói như thế, nhưng trong con ngươi hẹp dài của anh, ý cười gần như tràn đầy cả hốc mắt.
"Muộn rồi!" Cố Tiểu Tây trừng mắt nhìn, trịnh trọng trả lời một câu.
Yến Thiếu Ngu vùi đầu ở trong hõm cổ của cô, giọng nói của anh rất nhẹ, rất nhẹ, nhưng lại gần như đầy vẻ nghiêm túc cố chấp: "Không hối hận, vĩnh viễn sẽ không hối hận.
Anh rất vui vì em có thể trong ngàn ngàn vạn vạn người đã lựa chọn anh."
Trong đáy mắt của Cố Tiểu Tây ầng ậc nước, từ xưa đến nay không là cô lựa chọn anh, mà là anh chưa hề từ bỏ cô.
Là anh vẫn luôn nắm thật chặt tay của cô từ đời trước tới đời này..