Ăn trưa xong, Từ Xuyên Cốc lại nói chuyện phiếm với hai người một lát, ông ấy mới nói: "Ngày mai sẽ là đại hội trao tặng quân công trao tặng đại hội, hai cháu quay về nghỉ ngơi một chút.
Chờ sau khi đại hội kết thúc, chú sẽ phê duyệt cho hai cháu nghỉ phép để kết hôn.
Được rồi, về nhà đi."
Yến Thiếu Ngu gật đầu rồi rời đi cùng với Cố Tiểu Tây.
Từ Xuyên Cốc đứng ở cửa sổ, ông ấy quan sát bóng lưng của cặp vợ chồng trẻ sóng vai rời đi.
Trên mặt của ông ấy lập tức xuất hiện vẻ hoảng hốt.
Mãi cho đến khi chú Bình đưa một chén trà nóng qua, ông ấy mới cực kỳ xúc động nói: "Đứa nhỏ Thiếu Ngu này, cuối cùng là nó đã dấn thân trên con đường này."
Mặc dù chú Bình nghe không được Từ Xuyên Cốc đang nói cái gì, nhưng hai người rất ăn ý với nhau.
Chỉ cần quan sát vẻ mặt của ông ấy nhìn chằm chằm hai người họ đã có thể hiểu được ít nhiều, ông ấy nói: "Thiếu Ngu giống như cha của mình vậy, đều là người có năng lực, con đường sau này còn dài lắm."
Từ Xuyên Cốc gật đầu cười nói: "Hy vọng mấy ông già chúng ta có một ngày sẽ gặp lại nhau."
…
Rời khỏi nhà của Từ Xuyên Cốc, Yến Thiếu Ngu kéo Cố Tiểu Tây tới văn phòng quân đội.
Đã nửa năm trôi qua, chắc chắn là việc kiểm duyệt giấy đăng ký kết hôn đã kết thúc.
Hơn nữa, bây giờ Cố Tiểu Tây đã là một quân y đường đường chính chính.
Cho dù không có báo cáo kiểm tra kết hôn cũng có thể lấy được, giấy hôn thú của bọn họ vẫn nên có rồi.
Quả nhiên, khi tiến vào văn phòng quân đội, nhìn thấy những nhân viên văn phòng quen thuộc lần trước, hai người liền lấy được giấy hôn thú thuộc về mình.
Trên tờ giấy hôn thú xanh xanh đỏ đỏ có ghi chú tên của song phương và còn đính kèm cả ảnh cưới của bọn họ nữa.
Bên dưới tấm ảnh có con dấu chạm nổi của quân khu số 8.
Bọn họ đã được xác minh là quan hệ vợ chồng.
Nhân viên văn phòng cười nói: "Chúc mừng hai vị."
Yến Thiếu Ngu nghiêm túc quan sát tờ giấy hôn thú ở trong tay, anh ngước mắt lên, chân thành nói câu cảm ơn với người đó.
Hai người rời khỏi văn phòng làm việc, đứng ở cổng nhìn nhau cười một tiếng.
Buổi chiều, Yến Thiếu Ngu bị gọi quay về đội ngũ.
Cố Tiểu Tây thì quay về ký túc xá ở tạm thời để thăm người thân.
Hôm nay, cô vẫn phải ở đây, vẫn là căn phòng quen thuộc lần trước.
Sau khi vất vả hơn một tháng ở tiền tuyến, vừa leo lên giường là cô đã ngủ thiếp đi.
Lúc Cố Tiểu Tây tỉnh lại, trời đã tối đen.
Lúc từ trên lầu đi xuống, cô nghe được một tiếng nói quen thuộc và kích động: "Em gái Cố!"
Cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên là chị dâu Thành nhiệt tình và hào phóng lần trước.
Lúc chị dâu Thành nhìn thấy Cố Tiểu Tây, bà ấy rất vui mừng bước chân nhanh nhẹn, bà ấy chạy tới nhân tiện nói: "Em có thể tới đây, chắc chắn là người đàn ông của em cũng đã quay lại rồi chứ nhỉ? Thế nào, em không có bị thương phải không?"
Bà ấy còn nhớ rõ lần trước lúc cầm tay của Cố Tiểu Tây, bà ấy đã khóc lóc kể lể về người đàn ông nhà mình đang thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm.
Bây giờ, đã hơn nửa năm trôi qua, hai người lại gặp nhau, đám đàn ông đã đánh thắng trận trở về, thật sự là may mắn.
Cố Tiểu Tây cười lắc đầu, đáp: "Không có việc gì, em không sao."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Chị dâu Thành cười cong cả mặt mày.
Nói xong, mắt bà ấy lại nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói ở bên tai của Cố Tiểu Tây: "Lúc này đánh thắng trận, chắc chắn là quân hàm sẽ tăng thêm một chút, chị lập tức có thể nhập ngũ rồi!"
Cố Tiểu Tây cũng cười, cô thật lòng thật dạ nói: "Thật sự chúc mừng chị dâu nha."
Trên mặt của chị dâu Thành khó nén được sự vui mừng, bà ấy nói: "Yên tâm đi em gái.
Em cũng sẽ có một ngày như vậy thôi.
Đến lúc đó, chúng ta sẽ là hàng xóm.
Mỗi ngày, chị dâu sẽ dẫn em đi biển bắt hải sản, bắt con thỏ, cho đám đàn ông có một bữa ăn ngon!"
Nghe những điều giản dị tự nhiên như thế, ý cười trong ánh mắt của Cố Tiểu Tây càng lúc càng sâu hơn, cô nghiêm túc gật đầu nói: "Vâng!".