_lam Anh,có lẽ em có ấn tượng rất sâu sắc về Mỹ Hân đấy.Nó là gì nhỉ?A,nhớ rồi.
_Nụ hôn đó,có lẽ nó là chìa khóa để Lam Anh nhớ lại mọi chuyện.Minh Hùng la lên cắt ngang Tiểu Phong.Nhưng.....nó sẽ làm Lam Anh đau khổ một lần nữa.Em có muốn thử không?
_Vâng,em sẽ thử,bằng mọi cách.Tôi quả quyết.
_Được rồi,Lam Anh sẵn sàng chưa?Mỹ Hân,đã làm phiền em rồi.
_Không sao đâu.Mỹ Hân lắc đầu e thẹn.Tôi vẫn nhìn theo họ rồi Minh Hùng bắt đầu hôn Mỹ Hân.
Ơ,tôi biết cái này mà,cảnh này,nó đã khiến tôi bị shock và đau khổ.Tôi biết hai người này,mọi khoảnh khắc quá khứ hiện về trong tâm trí.Mọi người,cái chết của ba,tai nạn của anh hai và nỗi buồn của tôi.Mọi thứ đã trở về,giờ đây họ lại hôn nhau trước mặt tôi.
_Minh hùng,anh là đồ tồi,tôi ghét anh.
_Em đã nhớ lại rồi sao?tạ ơn trời đã nghe tâm nguyện của con.Em đã nhớ ra anh,Lam Anh,cho anh xin lỗi vì đã hiểu lầm em.Minh Hùng cầm tay tôi rồi ôm tôi vào lòng.Nước mắt chợt trào ra,vòng tay ấm áp của anh chính là sự hạnh phúc của tôi.
_Ừmh...em đã trở về rồi đây.Tôi nhắm mắt lại tận hưởng sự hạnh phúc này,ước gì thời gian lắng đọng ngay bây giờ cho khoảnh khắc này sẽ còn là mãi mãi.
_Ư...Tốt quá...rồi,anh...đã...có thể...ra đi.Tiểu Phong nói vậy rồi khụy người xuống,ngất đi.
_Minh Hùng,chuyện gì đã xảy ra?Tiểu Phong,mở mắt ra đi,em xin anh.Xe cấp cứu đâu rồi.Ôm lấy Tiểu Phong đang bất tỉnh,tôi có cảm giác như sắp mất cái gì quý giá lắm.