Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Editor: Zoe 

Beta: Gaasu Noo 

***** 

Trong một hàng trang sức xa hoa đủ màu lấp lánh, sản phẩm của một thương hiệu nổi tiếng luôn thu hút nhiều người mua hơn. Người đại diện Bucce11ato giải thích sự khác biệt về giá trị giữa các hãng trang sức trong và ngoài nước. So với lịch sử lâu dài của các thương hiệu quốc tế, những năm gần đây chất lượng kim cương của các hãng trong nước được cải tiến đáng kể, nhất là ở công nghệ đánh bóng và tạo hình, tuy nhiên, chỗ đứng trên thị trường cùng mẫu mã nhàm chán khiến nhiều người không dòm ngó tới.

Ở đây có vô số kim cương, sở hữu thiết kế xa xỉ quý phái mang hơi thở Trung Hoa cổ điển, Buce11ato nghiễm nhiên trở thành thương hiệu nước ngoài có chỗ đứng tối cao trên thị trường. Mà hôm nay, phát ngôn viên của thương hiệu quốc tế này nhiều lần gõ búa đấu giá, nghe nói còn có sự tham gia của người thừa kế. 

Mưa tầm tã như muốn gột rửa tội lỗi của cả thành phố, mây đen giăng kín bầu trời như đôi cánh của quỷ Satan, sương mù làm cho tầm nhìn trở nên mơ hồ, duy chỉ có tấm poster Bucce11ato trên tòa nhà sừng sững mấy trăm tầng vẫn tỏa sáng lộng lẫy lay động lòng người. 

Kích thước khổng lồ của poster làm cho hình ảnh của người phụ nữ trên đó giống như sứ giả được Thượng Đế phái xuống để trông coi thành phố, mọi ngõ ngách dù là nhỏ nhất đều nằm trong tầm mắt của cô. Sang trọng và thần bí như vậy, nhưng nơi tỏa sáng duy nhất trên người nàng là chiếc nhẫn kim cương màu cam rực lửa giống như luồng ánh sáng hi vọng trong tòa lâu đài u ám, là ánh mặt trời trong màn mưa u tối của hiện tại. 

Bên dưới dòng chữ Bucce11ato xa xỉ là tên cô, Khúc Hi Chi. Mười phút trước, cô dưới danh nghĩa thương hiệu Bucce11ato quyên góp một trăm triệu nhân dân tệ cho nạn nhân chịu thiệt hại nặng nề từ trận động đất. 

"Khúc tiểu thư, Khúc tiên sinh mới vừa gọi điện báo sáng sớm mai ngài ấy mới về nước. Ông ấy dặn cô chăm sóc bản thân thật tốt, Doãn phu nhân còn đang ở hiện trường án mạng, không thể liên lạc được." 

"Ok, anh có thể ra về, cẩn thận." 

"Ngủ ngon, Khúc tiểu thư." 

Tiếng bước chân nhỏ dần, trong phòng khách vang lên khe khẽ tiếng ho khan. Cố Hi Chi chỉnh nhiệt độ ấm trà, nhấc khỏi bếp. 

Khúc Hi Chi đang gọi điện, nhìn thấy Cố Hi Chi thì lập tức đặt máy xuống. Cố Hi Chi bưng trà để trước mặt cô, ngồi phía đối diện. 

"Chị uống cái này đi." 

Khúc Hi Chi liếc nhìn ấm trà gừng, chần chừ một lát rồi nhấc nó lên rót vào ly thủy tinh. 

Cô ăn uống lúc nào cũng từ tốn, hiện giờ uống trà gừng cũng phải một tay cầm quai, một tay nâng ly lên từ từ uống vào, động tác thoạt nhìn vô cùng tao nhã. 

Uống được một nửa, đột nhiên Khúc Hi Chi đặt ly xuống rồi chạy vào toilet. Cố Hi Chi ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của cô, cho đến khi nghe tiếng nước chảy thì mới nhận ra cô mới vừa nôn. 

Khúc Hi Chi trở lại phòng khách, lúc này Cố Hi Chi biết cô không thích vị trà gừng nên không ép cô uống nữa, mà đứng lên nói, "Gặp chị là tôi yên tâm rồi, tôi đi gặp Hạt Hạt rồi sẽ trở lại, cậu ấy không thấy tôi lâu như vậy sẽ lo lắng." 

"Bên ngoài vẫn còn mưa, mặc dù chỗ này cách tâm địa chấn rất xa, nhưng nhà cao tầng cũng rất nguy hiểm, em ở lại đây đi." Khúc Hi Chi bắt được tay nàng, "Tôi sẽ báo cho Hạt Hạt." 

Cố Hi Chi lắc đầu, "Tôi đợi ở đây không hay lắm đâu. Chị chăm sóc mình thật tốt đi, nghỉ ngơi một chút là sáng liền thôi, ngày mai còn có thể gặp lại." 

Khúc Hi Chi vẫn giữ tay nàng, nhìn nàng hồi lâu, "Em hối hận sao?" 

Cố Hi Chi ngây người, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

"Không có." Giọng nói chân thành tha thiết, "Chị đừng suy nghĩ lung tung, chẳng qua tôi..." 

Lời giải thích bị cái ôm cắt đứt, Khúc Hi Chi giữ chặt vai nàng, mặt kề mặt, "Tôi không muốn em đi." 

Bị tình cảm của cô làm cho mủi lòng, Cố Hi Chi chậm rãi đưa tay đặt vòng quanh hông cô, từ từ lên tiếng. 

"Được, tôi không đi nữa." 

Màn mưa bao phủ cả căn biệt thự, sự xa hoa của thành phố giờ đây bị bóng đêm che lấp. Hai trái tim gần nhau khiến tất cả trở nên vô cùng ấm áp, biển quảng cáo Bucce11ato phía xa trên tòa nhà cao tầng vẫn chiếu sáng lấp lánh, như pháo hoa trong màn đêm ảm đạm. 

Cái ôm chất chứa tình cảm ấm áp làm người ta cực kỳ yêu thích. 

Sau ba năm xa cách, cô lại ôm nàng một lần nữa. 

*** 

Trong hoạn nạn mới thấy chân tình, tiền bạc đã sớm trở thành thước đo tình cảm trong xã hội hiện đại. 

Mặc dù thành phố ở xa tâm địa chấn, nhưng nỗ lực quyên góp của Bucce11ato đã khiến những nạn nhân của trận địa chấn cảm động và biết ơn sâu sắc. 

Báo ngày hôm sau đưa tin về thiệt hại động đất, giữa thời điểm người ta đau buồn, cư dân mạng lại lên tiếng chỉ trích một minh tinh hay xí nghiệp nào đó đóng góp số tiền quá nhỏ, không thể hiện thành ý. Đến trưa Cố Hi Chi, Hạt Hạt và U U cùng nhau dùng bữa, vì hỗn loạn sau chấn động nên được nghỉ ngơi một ngày, Hạt Hạt không ngừng tranh cãi với U U về việc quyên tiền của Cố Hi Chi. 

"Ngôi sao mới nổi còn quyên góp nhiều như vậy, cậu liệu mà làm." 

"Quyên góp là ở tấm lòng, cùng họ so đo làm gì." 

"Em không thấy mọi người bàn tán Khúc Hi Chi quyên góp bao nhiêu sao? Bọn họ đang chờ số tiền Tiểu Cảnh nhà ta quyên góp để viết bài mới đấy." 

"Khúc Hi Chi là ai, nhà cô ấy góp một trăm triệu, Tiểu Cảnh cũng phải đua theo hay sao? Hơn nữa, cô ấy khác với những minh tinh kia, không nên cùng cô ấy so bì." 

"Là em so sánh Tiểu Cảnh với cô ấy sao? Rõ ràng chị hở tí là đem hai người ra so sánh. Đại diện kiểu gì không biết, đem chuyện nghệ sĩ ra nói đùa."

Hạt Hạt cùng U U không ngừng tranh cãi, Cố Hi Chi im lặng dùng bữa rốt cục ngẩng đầu lên, "Đừng cãi nhau nữa, cứ làm theo lời U U đi." 

Hạt Hạt nhất thời cau mày, "Cậu sợ bị đem ra so sánh?" 

Cố Hi Chi đặt thức ăn xuống, "Tuy không thể sánh bằng chị ấy, nhưng ít nhất có thể thu hẹp khoảng cách." 

Hạt Hạt không nói lời nào, nhưng ánh mắt nhìn về phía nàng tràn đầy cảm xúc phức tạp. 

Nhận ra ánh mắt khác thường của Hạt Hạt, Cố Hi Chi hỏi, "Sao vậy?" 

"Không có gì." Hạt Hạt buông tầm mắt cầm thức ăn lên, suy nghĩ một chút lại cảm thấy mình cần phải nói ra, "Tôi thấy cậu mấy năm qua đã mệt mỏi như vậy, nếu vẫn cứ tiếp tục sống trong cái bóng của Khúc Hi Chi, thì dù hai người có hàn gắn bao nhiêu lần đi nữa, cuối cùng cũng sẽ chia tay thôi." 

Cố Hi Chi không nói lời nào, trừng mắt nhìn cô. 

U U lập tức nhéo má cô, "Hạt Hạt à, đầu óc chị cũng bị ảnh hưởng bởi động đất có đúng không, ăn nói lung tung." 

"Tôi nói thật." Hạt Hạt dỡ tay U U ra, nghiêm túc nhìn Cố Hi Chi, "Cậu đồng ý quay về với cô ấy là vì cậu vẫn còn yêu cô ấy, mà tình yêu này đã tra tấn cậu nặng nề lắm rồi. Cậu không chịu nổi thống khổ nên đành tạm thời quên đi lý do khiến hai người chia tay lúc trước, nhưng vấn đề giữa cậu và cô ấy đến bây giờ cũng chưa được giải quyết. Quay lại với nhau chẳng mang ý nghĩa nào cả, tình cảm của hai người yếu ớt như đống bọt xà phòng vậy, chưa cần ai chọc, gió vừa thổi qua liền tự động tan ra thôi." 

"Hạt Hạt, chị mà nói tiếp thì đừng hòng về nhà!" U U tức giận trợn mắt. 

"Tôi còn chưa nói hết." Hạt Hạt căn bản không để tâm tới U U, "Tôi hoàn toàn hiểu được chuyện ngày xưa cậu cùng Khúc Hi Chi chia tay. Ban đầu, tôi nghĩ cậu ra đi một thời gian sẽ khuây khỏa, nhưng tôi không ngờ trái tim cậu trao cho cô ấy lại một đi không trở lại. Rốt cục hình ảnh của cô ấy ở trong lòng cậu sâu nặng đến đâu? Dùng nó để đổi lấy thành tựu to lớn nhất thì cậu có do dự không?" 

Cố Hi Chi giống như bị lời nói sau cùng của cô kích động, lập tức đứng lên, bình tâm lại một lúc mới nói, "Tôi về trước." 

Tiếng gót giày vang lách cách trên sàn đá cẩm thạch của nhà hàng, U U thu hồi tầm mắt đang nhìn theo bóng lưng Cố Hi Chi, quay đầu đánh Hạt Hạt, "Bảo chị đừng nói mà chị lại nói, em ghét chị!" 

Hạt Hạt nghiêng đầu không nói lời nào. 

****** 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui