Có Tiểu Thuyết Ngôn Tình Nào Có Một Nữ Chính Lý Trí Không FULL


Ta cảm giác ta yêu A Quỳnh sâu sắc, ta hối hận rồi.

Ta hối hận vì mình đã lợi dụng nàng, còn lừa nàng uống thuốc tránh thai.

Mãi sau này ta mới biết A Quỳnh biết tất cả mọi chuyện.

Nàng biết ta lừa gạt nàng; biết ánh mắt ta nhìn nàng; biết ta đút nàng uống thuốc tránh thai.

Cũng phải, nàng thông minh như thế, từ nhỏ đã đối đầu với sài lang hổ báo.

Nàng biết rõ ta lợi dụng nàng, cũng tương kế tựu kế để ta diệt trừ Chu gia.

Thậm chí khi Hoài Nam Vương tạo phản, ta đã dùng tính mạng Chu Tương ép nàng nói ra tung tích số tài sản còn lại của Chu gia.

Nàng là người lùi làm tiến, biết Chu Tương định sẵn phải chết, nàng quả quyết vạch trần mối quan hệ dối trá giữa hai người.


Một ngày nọ, Triệu An truyền lại những lời cuối cùng A Quỳnh nói cho ta hay.

Ta biết mối quan hệ của chúng ta từ lúc bắt đầu đã chẳng thể có kết cục.

Vì báo thù cho mẫu thân, A Quỳnh không tiếc hy sinh thứ gì.

Nhục dục, trái tim lẫn tình yêu của nàng.

Ta muốn phủ nhận mình không thích nàng, nhưng ta lại chẳng nói được, ta đã xin lỗi nhưng nó còn lâu mới đủ.

A Quỳnh mang dòng máu của Chu Tương, Thánh tử thấy nàng thông minh nhạy bén, lại góp công trong việc lần này nên miễn cưỡng thả cho nàng một con đường sống, ta không thể kéo nàng vào vòng xoáy này một lần nữa.

Dẫu sao chỉ cần nàng còn sống thì chính là thời thời khắc khắc nhắc Thánh tử rằng hậu duệ của phản thần Chu gia vẫn còn sống, ta không thể ép nàng ở lại.


Huống hồ ta đã phủ nhận mình thích A Quỳnh, còn bảo chẳng ưa thích gì nàng, dù sao mục tiêu duy nhất trong đời nàng cũng là giết phu phụ Chu gia.

Ta đã mượn nàng làm bàn đạp.

Dù vậy, ta cũng rất vui vẻ vì gặp được nàng, vui vẻ vì có thể giúp nàng báo thù.

Trong ván cờ này, chúng ta là quân cờ bị người khác thay phiên lợi dụng.

Ta biết, A Quỳnh cũng biết.

Ta cam tâm tình nguyện, A Quỳnh lửa cháy đổ thêm dầu.

Chúng ta không thể hối hận, nhưng ta lại cảm thấy hơi tiếc nuối, chẳng biết đến bao giờ ta mới có thể gặp lại A Quỳnh!
Có muốn thì ý định này vẫn chưa phải tốt nhất!
Nàng đã khổ sở mười mấy năm, gặp ta chẳng khác nào xui xẻo.

Quãng đời còn lại hãy để nàng sống trong vui vẻ, tự tại.

| HẾT |.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận