Cô Tình Nhân Thiên Kim Lụi Bại


Tìm hết cả ngóc ngách trong phòng học, khu thực hành vẫn chưa hề thấy bóng dáng quen thuộc nhỏ bé kia đâu.

Trái tim của anh như bị thứ gì đó siết chặt đến đau nhói, Lăng Trạch nhíu mày :”Còn nơi nào chưa tìm không?”
Bác bảo vệ ngập ngừng lên tiếng :”Còn chỗ để phế liệu của trường”
“Đến đó ngay”
Chưa đi đến đã nghe khu đó vang lên tiếng của một nữ sinh đang quát mắng, còn có tiếng đánh nhau.

Lăng Trạch liếc mắt lạnh lùng nhìn về người đàn ông trung niên phía sau, rồi chạy nhanh đến đó
Hai mắt anh kinh ngạc mở lớn, người bị giữ chặt kia chính là cô gái nhỏ của anh.

Mặt bị đánh đến bầm đập, quần áo bị kéo sộc xệch nhưng trên mặt vẫn còn sự ngoan cố.

Trong lòng anh vừa thương lại vừa muốn trách, vội vội vàng vàng chạy đến ngăn lại
Đứa trẻ này tôi còn không dám mạnh tay, các người giỏi đến mức đánh người thành ra thế này sao?
[…]
Ngày hôm sau, Minh Nguyệt đến trường như thường lệ, cô bước xuống xe đã có vô số ánh mắt kì lạ nhắm vào cô chăm chăm.

Cô không nghĩ quá nhiều mà bước dọc theo hành lang vào lớp, cô bạn ngồi phía trên thấy cô xuất hiện trong mắt tràn đầy sợ hãi

Minh Nguyệt nhíu mày khẽ cất giọng :”Có chuyện gì vậy?”
Người đó lắp bắp vội vàng quay sang chỗ khác :”Không… không có gì”
Không có gì? Vậy ánh mắt kia là thế nào, cô đáng sợ như vậy sao? Nói đi cũng phải nói lại, đám người Thanh Giai hôm qua, sao lại không xuất hiện nhỉ?
Nghĩ ngợi một lúc, cô đã thấy Thanh Phong mặt lạnh bước vào.

Anh ta liếc nhìn cô mím môi không nói gì, đúng thật là hôm nay mọi người lạ thật đó.

Chuyện gì xảy ra vậy?
“Hừm”: Minh Nguyệt nằm dài trên sô pha, lâu lâu lại thở dài một hơi.

Người đàn ông đang bận rộn với đóng tài liệu đằng xa, thấy vậy liền nhíu mày khẽ hỏi :”Làm sao?”
Cô uể oải vươn vai, áo vì đó mà bị kéo cao lên để lột một khoảng trời mênh mong dưới bụng.

Minh Nguyệt lật đật né đi ánh mắt của anh, đàng hoàng ngồi dậy :”Cũng không có gì.

Tôi cảm thấy hơi là lạ”
“Lạ?”: Anh dùng tay day day thái dương, chân mày nhíu chặt, hơi khẩn trương một chút mà hỏi ngược lại.

Cô gật đầu, khẽ chớp mắt :”Sáng nay đi học, ai ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ.

Đám người gây chuyện với tôi cũng không thấy đi học?”
Suy nghĩ một chút, cô nhướng mày, nhếch môi cười cười :”Là anh làm sao?”
“Em đoán xem?”
Minh Nguyệt gật gù tán thành :”Cũng đúng, ai có thể làm trái ý anh chứ”
Lăng Trạch chớp mắt đứng dậy thong thả bước về phía sô pha cô đang ngồi.

Anh chống tay lên thành ghế, cúi đầu híp mắt nhìn cô gái trong lòng ngực.

Khí thế bị anh áp sát, hơi thở nóng rang phà vào gương mặt thanh tú khiến nó trở nên đỏ ửng, Minh Nguyệt cúi đầu, miệng lắp bắp
"Anh...!anh làm gì vậy?"
Bên tai cô vang lên giọng cười sảng khoái của người kia, bàn tay ấm ấm chạm vào chiếc cằm thon gọn, nâng lên.

Giây tiếp theo, môi của anh đã áp xuống, quấn quýt lấy đôi môi mọng nước kia
"Ưm..


a àm ì vậy (Anh làm gì vậy?)
Lăng Trạch khẽ ngốc đầu, ngơ ngẩn một lúc, lên tiếng khàn đặc :"Em đoán em?"
Môi anh lại tiếp tục áp xuống một lần nữa, đầu óc cô vì nụ hôn kia trở nên hỗn loạn.

Trái tim trong lòng ngực như bị ai đó siết chặt đến đau đớn, khó chịu.

Minh Nguyệt dùng tay muốn đẩy anh ra nhưng sức bản thân lại quá yếu
"Lăng tổng, đây là công ty đó"
Cô cất tiếng như sắp khóc, hai mắt rưng rưng nhìn anh đầy đáng thương.

Nhưng tiếc với cô một điều, người đàn ông này lại không mẩy may quan tâm đâu
Lăng Trạch kéo chân bế ngang người cô, anh áp miệng mình lại đến lỗ tai Minh Nguyệt, khẽ nhỏ giọng đầy quyến rũ
"Phòng có cách âm, bé con yên tâm rồi chứ?"
Nói rồi anh bế cô vòng qua sô pha, dùng chân đá tung cánh cửa phòng nghỉ
Bên trong thoang thoảng mùi hương của gỗ, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

Mắt như có keo dán chặt vào gương mặt kiều diễm của cô
"Bé con, mỗi lần ở cùng em, tôi đều không kiềm lòng được"
"Anh không kiềm được đừng tránh xa tôi một chút.

Bộ tôi muốn lại gần anh sao?"
Minh Nguyệt nhăn mày, vội vội vàng vàng đẩy vai anh, nhích người xa một chút.


Cô lấy chăn che người lại, nhìn anh một cách cảnh giác
"Này, tối qua anh vừa làm rồi còn gì?"
"Làm sao? Em không đồng ý?"
Anh ngồi trên giường với điệu bộ cà lơ lất phất.

Ánh mắt xanh soi dán vào bộ ngực của cô, yết hầu khẽ lay động.

Lăng Trạch dùng tay nới lỏng cà vạt, sau đó cảm thấy chẳng có ích tác dụng gì mà tháo phăng nó quăng xuống đất
Áo sơ mi trên người đã cởi hai ba cúc, lộ ra bờ ngực rắn chắc.

Anh ngoắc tay :"Em đến đây"
"Không...!không": Minh Nguyệt dùng giọng điệu kiên quyết, có chết cô cũng không đến gần đâu.
Lăng Trạch khẽ cười trêu chọc :"Tôi ăn thịt em hay sao mà em sợ như vậy chứ?"
"Đúng a": Cô gật đầu một cái mạnh tán thành ý kiến, cảm giác như câu nói rất vừa ý mình
"Nếu em không đến vậy tôi đến.

Dù sao em có chạy cũng không thoát đâu".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận