Lâm Khả Khả về, bàn ăn vừa đúng lúc được dọn xong.
Niệm Nguyệt Sơ nhìn cô, lập tức hỏi han.
"Ngày đầu đi làm thế nào rồi?"
"Cũng vui.
Công ty nhỏ mà bóc lột sao bằng tư bản đầu top đầu được.
Tôi nghĩ cứ thế này cũng hay.
Không vồn vã, không mệt mỏi, nếu tan làm sớm thì còn chạy đến chỗ bà làm thành viên không thường trực haha."
"Vậy giờ thành viên không thường trực có thể ngồi xuống ăn cơm chưa? Xem hôm nay tôi nấu gì cho bà đây."
Lâm Khả Khả chép chép miệng, cười tít mắt.
"Từ ngoài cửa tôi đã biết bà nấu gì rồi."
Ba người một nhà cảm giác luôn có sự ấm áp hơn.
Bữa cơm trò chuyện đôi ba câu, sau đó thì người làm việc, người đi nghỉ.
Tới hôm Lãnh Khiêm đi tập huấn về, Lâm Khả Khả bắt đầu gợi lại vụ mời đi ăn.
Ba người dàn xếp, quyết định chọn luôn hôm đó.
Lâm Khả Khả tìm một nhà hàng được mọi người giới thiệu, địa điểm không xa, giá cả phải chăng mà đồ ăn cực kì ngon.
Bữa ăn trôi qua trong sự khách sáo và sự xa cách lúng túng.
Lâm Khả Khả thì mới đến đây, dù nhiều lần nghe Niệm Nguyệt Sơ than thở về mối quan hệ với Lãnh Khiêm nhưng khi thấy hai người rõ ràng quan tâm đối phương lại không ai chịu chủ động, người trung gian như cô cũng khó xử theo.
Thật may sau đó những gì cần giúp đều đã làm được.
Lãnh Khiêm đưa ba người bọn họ tới nhà rồi chuyển hướng lái thẳng về cơ quan.
Niệm Nguyệt Sơ vẫn không hiểu mỏ Cô Liêu đó rốt cuộc có gì quan trọng mà phải tập huấn và cẩn trọng đến thế.
Lâm Khả Khả sánh bước cùng cô, thong thả giải thích.
Trước cô nàng còn làm thư ký cho Khương Đạt, dự án mỏ Cô Liêu này đã được khởi động chỉ là vài tháng trước mới bắt đầu rục rịch rò rỉ tin tức.
Bây giờ nếu không nhầm thì là đang xem thử tình thế các bên thế nào.
Công ty Lâm Khả Khả làm việc không lớn, những tin này cũng có quan tâm nhưng là để tìm hoặc thúc đẩy cơ hội kinh doanh với các bên tương xướng, cũng không đủ khả năng với tới các ông lớn nên để ý cho biết mà thôi.
Niệm Nguyệt Sơ nghĩ bụng, có lẽ nào vì thế nên tuần lễ thời trang vốn tổ chức thường liên ở địa điểm cũ đột ngột ra thông báo sẽ chuyển thành Dương Hạ? Khả năng cao là như vậy.
Lâm Khả Khả nghĩ ngợi, vẫn là nên nói cho cô biết.
'Nghe nói thiên kim của gia tộc họ Liên sắp sửa về nước.
Nếu tin đồn đúng thì có lẽ giờ vài ngày tới sẽ trở về."
Lâm Khả Khả liếc qua bạn mình, có chút phiền não.
Tin này đã có từ trước đó, cũng là khi cô còn làm ở Khương thị, nghe hội thư kí buôn dưa lê bán dưa chuột mới vô tình hóng được.
Sáng nay tới công ty lại nghe mọi người thảo luận về mấy người mẫu gì đó, cô mới biết tuần lễ thời trang trong nước chuyển về đây.
Niệm Nguyệt Sơ đang chuẩn bị để tham gia dự án đó, sui rủi sẽ đụng mặt.
Thiết nghĩ vẫn nên nói cho cô một tiếng để chuẩn bị.
Tình yếu chính là nhẹ như lông vũ nhưng lại khiến người ta nhớ đến dai dẳng.
Đôi khi cũng chẳng hiểu sao lại sâu đậm đến thế.
Niệm Nguyệt Sơ khẽ cười, như có như không nói.
"Chạm mặt thì chạm thôi.
Tôi cũng không có lỗi với người ta."
Lâm Khả Khả gật đầu, không lên tiếng nữa.
Ba người trở về phòng như ba thế giới đặt trong chung một điểm.
Niệm Nguyệt Sơ nhìn quả cam rỗng ruột đặt ở mặt bàn bên cạnh giường, cầm lên nhìn.
Nhớ lại khoảnh khắc hoàng hôn, người đàn ông ngốc kia tặng nó cho cô, thở dài một tiếng.
Nếu có đom đóm thả vào trong này có lẽ sẽ thành một chiếc đèn lồng nhỏ xinh xinh.
Niệm Nguyệt Sơ đặt nó về vị trí cũ, ngả lưng xuống giường.
"Mỹ Trúc, tôi và chị cạnh tranh công bằng đi.
Chúng ta cùng theo đuổi anh Thời Kha được không? Nếu tôi thua, tôi sẽ chấp nhận rời đi."
Từng có một cô gái trẻ ngây ngô vì không muốn bỏ lỡ tình yêu mà đường hoàng chạy tới chỗ tình định làm giao kèo.
Ai ngờ người ta chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Chị không yêu anh ấy." rồi bảo cô muốn thì cứ theo đuổi khiến Niệm Nguyệt Sơ khi đó ngơ ngác một hồi.
Cô của khi ấy, không tin mà nói: "Vậy chị đừng hối hận đó.
Nếu Thời Kha thuộc về tôi, tôi sẽ không nhả người đàn ông này ra đâu.
Tôi sẽ giấu anh ấy không cho ai tìm được."
Mãi tới sau này, rất rất lâu, cô mới hiểu được nụ cười nhẹ nhàng không chấp nhặt kia của Liên Mỹ Trúc có ý nghĩa gì.
Cũng thấm thía trọn vẹn câu nói yêu là người vạn dặm bước mãi không tới, người một bước cũng không cần.
Niệm Nguyệt Sơ từng vô tình bắt được khoảnh khắc người đàn ông ấy nhìn Liên Mỹ Trúc.
Ánh mắt đó luôn là sự khát khao của cô.
Nếu với Liên Mỹ Trúc, đó là sự cưng chiều vô hạn, là hình bóng luôn được đặt trong mắt, trong tim, là dáng vẻ bất giác ôn nhu thì với Niệm Nguyệt Sơ, ánh mắt của anh như tử thần đưa cô xuống địa ngục, sắt đá vô tình tới mức ám ảnh, tội lỗi.
Niệm Nguyệt Sơ sờ lên ngực trái, trái tim này thoạt nhìn có vẻ bình yên hơn trước, những chiếc gai đã bớt sắc lẹm nhưng vẫn đau lắm.
Nó vẫn âm ỉ phát tác hệt như dung nham của núi lửa mãi không ngừng cháy..