Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Có câu nói: Tái ông thất mã, họa phúc khôn lường.

Hứa Tịnh Nhi nhìn dòng chữ được in trên tấm danh thiếp, suýt nữa thì cô hét lên. Bởi vì dòng tên được viết trên đó chính là Lâm Vũ Hàm!

Niềm vui tới quá bất ngờ. Hứa Tịnh Nhi nhìn người đàn ông với vẻ không dám tin. Cô quay qua nhìn, khẳng định chắc chắn đây chính là Lâm Vũ Hàm mà mình cần tìm chứ không phải là người cùng họ cùng tên.

Vừa rồi anh ta luôn cúi đầu, mũ lại kéo rất thấp che gần hết nửa khuôn mặt, cộng thêm bộ râu hình chữ bát nên cô nhất thời không liên tưởng ra anh ta với người đàn ông khôi ngô, tuấn tú trong hình.

Giờ anh ta ngẩng đầu lên. Hứa Tịnh Nhi cẩn thận quan sát thì đúng là cùng một người thật.

Lâm Vũ Hàm nhìn ánh mắt của cô với vẻ khó hiểu: “Sao thế, trên mặt tôi dính gì à?”

Hứa Tịnh Nhi cố gắng không kích động. Cô hít một hơi thật sâu, giữ giọng bình tĩnh và lên tiếng: “Không có! Chỉ là…tôi cảm thấy anh khá đẹp trai nên nhìn lâu hơn chút mà thôi!”

Cô cũng ngại không dám nói thẳng mình tới vì Lâm Vũ Hàm để tránh anh ta mất thiện cảm. Vì vậy, cô liền nghĩ ra cái cớ đó.

Thực tế thì Lâm Vũ Hàm trông cũng rất ổn. Là một soái ca. Nên những điều cô nói cũng không phải là nói dối.

Có lẽ do cô thẳng thắn quá nên khiến Lâm Vũ Hàm giật mình. Sau đó anh ta cười nhẹ nhàng. Có vẻ anh ta cảm thấy ngại, thế là anh ta siết nắm đấm, đưa lên che miệng, làm bộ ho vài tiếng rồi mới nói: “Cảm ơn nhé”.

Anh ta hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Vậy danh thiếp của cô có thể đưa cho tôi không? Chuyện hôm nay, nếu có cơ hội tôi sẽ bày tỏ lòng cảm ơn với cô!”

Đúng là người tốt thì được đối tốt. Trời đã không phụ lòng người rồi.

Hứa Tịnh Nhi còn đang nghĩ không biết làm thế nào để có thể đề cập tới vấn đề phỏng vấn một cách tự nhiên nhất. Kết quả…anh ta tự gõ cửa luôn rồi.

Tình hình hiện tại của anh ta cũng không thích hợp lắm cho việc phỏng vấn. Vì vậy Hứa Tịnh Nhi không hề lên tiếng. Và hiện cô cũng không tiện đưa danh thiếp cho anh ta.

Nếu để anh ta biết cô là phóng viên, nhỡ đâu anh ta hiểu lầm cô cứu mình là vì diễn kịch thì việc phỏng vấn anh ta sau này sẽ gặp khó khăn.

Trong thời gian ngắn ngủi, Hứa Tịnh Nhi đã suy nghĩ hết sức thấu đáo. Sau đó cô bật cười: “Hôm nay tôi không mang theo danh thiếp. Thế này đi, anh đưa điện thoại cho tôi, tôi gửi anh số”.

“Được!”

Lâm Vũ Hàm đưa điện thoại cho Hứa Tịnh Nhi. Cô nhập số điện thoại xong liền trả lại cho anh ta.

Người đàn ông nhìn tên. Anh ta khẽ mấp máy môi: “Hứa Tịnh Nhi”.

Sau đó, anh ta nhìn cô và đưa tay ra: “Rất vui được biết cô”.

Hứa Tịnh Nhi cũng đưa tay ra bắt tay anh ta: “Tôi cũng rất vui được biết anh”.

Nhìn Lâm Vũ Hàm xa dần, cho tới khi anh ta biến mất khỏi tầm mắt thì Hứa Tịnh Nhi mới lấy tấm danh thiếp ra và hôn lấy hôn để!

Nếu như Chu Mỹ Kỳ biết được chính cô ta đã đẩy Lâm Vũ Hàm vào tay mình thì chắc cô ta sẽ tức tới phát khóc mất.

Hừ! Lúc này cô thật muốn nói với Chu Mỹ Kỳ rằng: “Không dìm chết được tôi đúng không? Tôi mạnh vậy đó!”

Đương nhiên, phỏng vấn vẫn chưa thành công nên cô cũng không thể quá đắc ý. Nếu không, được lại chẳng bằng mất. Phải khiêm tốn, thật khiêm tốn.

..

Hứa Tịnh Nhi về tới chung cư lúc trời chạng vạng tối. Cô vừa bước vào thì nhìn thấy đôi giày của Khiết Thần ở cửa.

Hứa Tịnh Nhi khẽ chau mày. Cô cảm thấy nghi ngờ. Sao anh về sớm vậy? Mới có sáu giờ. Tập đoàn Cố Thị bị phá sản rồi à? Sao anh rảnh rang thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui