Hứa Tịnh Nhi khẽ chau mày.
Cô cầm điện thoại lên, quẹt màn hình và nghe máy.
Một lúc sau, cô dãn lông mày, khó khăn lắm mới nở được nụ cười khiến người khác cũng vui lây.
Sau khi đặt điện thoại xuống, cô vẫn còn cảm thấy hơi kích động.
Tiêu Thuần đang khuấy nhẹ ly café.
Thấy vậy, cô ấy cũng chẳng buồn uống, chỉ tò mò hỏi: “Bác trai nói gì với cậu mà cậu vui thế?”
Hứa Tịnh Nhi cầm một gói đường, xé ra đổ vào ly café rồi nói: “Triển Vọng hai ngày nữa được nghỉ học.
Họ muốn mình cùng Khiết Thần về ăn cơm”.
“Ồ! Triển Vọng về nhà à?”, Tiêu Thuần gật đầu và cũng cười theo: “Chẳng trách cậu cười tít mắt thế kia.
Từ nhỏ cậu với em trai đã luôn gần gũi.
Tính ra ba năm cậu đi nước ngoài không gặp Triển Vọng rồi nhỉ.
Chắc cậu nhớ em trai chết mất!”
Đương nhiên rồi…Hứa Tịnh Nhi thật chỉ muốn lập tức được gặp Triển Vọng mà thôi.
Sau khi bị đuổi ra nước ngoài, cô không những không thể về mà Triển Vọng cũng không được phép đi thăm chị.
Dù sao thì Triển Vọng cũng là người thừa kế của nhà họ Hứa, còn cô là kẻ bị gia tộc ruồng bò, vì vậy người nhà không để hai người họ tiếp xúc.
Sau đó cũng không biết làm thế nào mà người em trai lại tìm ra được số điện thoại và địa chỉ ở nước ngoài của cô.
Thế là thằng bé lén rút gọi được cho cô một lần, còn gửi cho cô tiền sinh hoạt mà thằng bé tiết kiệm được.
Lúc đó Triển Vọng vẫn còn nhỏ, chẳng thể làm gì với quyết định của gia tộc.
Lúc gọi điện cho cô, thằng bé rõ ràng đang khóc mà còn giả vờ không khóc.
Thằng bé còn nói, cô hãy đợi nó lớn lên nó sẽ đón cô về, tuyệt đối không để cô ở một mình nơi đất khách quê người.
Triển Vọng đúng ra giống những đứa trẻ khác, rất thích chơi, thích siêu se, thích âm nhạc, còn cùng bạn mình lập một ban nhạc.
Hơn nữa thằng bé cũng có thiên phú nhảy nhót và không có hứng thú với sản nghiệp của gia tộc.
Thế nhưng vì cô mà thằng bé bắt đầu nghiêm túc học tập, học quản lý, học các vấn đề liên quan tới thị trường.
Triển Vọng chỉ hi vọng, đợi sau khi nó lớn lên, trở thành người thừa kế nhà họ Hứa, có quyền lên tiếng thì sẽ bảo vệ cô.
Đã ba năm rồi…Trong đầu Hứa Tịnh Nhi đôi khi vẫn hiện lên hình ảnh về Triển Vọng.
Cô cười nói: “Lúc mình đi, Triển Vọng mới cao có bằng này, cũng không biết giờ thằng bé cao như thế nào, có đẹp trai hay không”.
Cô vừa nói còn vừa đưa tay lên như đang miêu tả.
Tiêu Thuần nhìn khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc của Hứa Tịnh Nhi bèn lắc đầu mỉm cười: “Cậu yên tâm đi.
Năm kia mình gặp Triển Vọng trong một buổi tiệc.
Thằng bé không làm cậu thất vọng đâu, rất cao và cực kỳ đẹp trai.
Chắc chắn là một chàng trai khiến vạn cô gái mê”.
Hứa Tịnh Nhi cũng gật đầu như thật: “Cũng phải, chị gái nó đẹp như thế này.
Thằng bé giống mình thì đương nhiên là phải đẹp rồi!”
“Đúng là đồ mặt dày!”, Tiêu Thuần nói chẳng chút khách sáo.
Sau khi ăn xong, Tiêu Thuần nhìn Hứa Tịnh Nhi lên xe rời đi rồi mới trở về công ty.
Cô ấy vào phòng làm việc lấy tài liệu rồi lên phòng làm việc của sếp tổng.
Thấy Tiêu Thuần ôm một xấp tài liệu bước vào, trợ lý Lâm đứng dậy giúp cô ấy cầm lấy.
Tiêu Thuần vội lùi lại, né tránh và lên tiếng: “Cố tổng có trong phòng không, tôi tự mang vào được rồi”.
Trợ lý Lâm gật đầu: “Có trong phòng, có lẽ đang ăn cơm trưa”.
Hai từ “cơm trưa” được nói ra khá mập mờ.
Tiêu Thuần nhướn mày, sau đó hừ giọng lạnh lùng: “Lẽ nào Tô Tử Thiến lại mang cơm tới rồi?”