Khiết Thần không nói gì, chỉ nhếch miệng cười như không cười.
Những ngón tay dài của anh đan vào nhau và đặt trên đùi.
Từng ngón tay khẽ gõ xuống trông vô cùng ngạo nghễ.
Hành động đó vô tình khiến người khác cảm thấy áp lực.
Thấy vậy, bà Hứa cảm thấy thấp thỏm bất an.
Bà vội đứng dậy, đi tới bên cạnh Triển Vọng và trách móc: “Triển Vọng, gọi cho hẳn hoi, đừng có giận dỗi trẻ con như vậy!”
Triển Vọng quay đầu qua, bĩu môi.
Anh đối xử không tốt với chị gái cậu nên cậu sẽ không nhận người anh rể này.
“Con!”, bà Hứa tức tới mức chau mày.
Ông Hứa cũng cảm thấy phiền não bèn trầm giọng: “Hứa Triển Vọng, bố dạy con như vậy đấy à? Tốn cho con không biết bao nhiêu tiền ra nước ngoài ăn học mà lại đi học cái thái độ vô lễ này sao?”
Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng căng thẳng.
Người giúp việc lúc này bắt đầu mang quà của Hứa Tịnh Nhi và Khiết Thần vào.
Bà Hứa thấy vậy bèn lớn tiếng nói: “Đây là quà các con mang tới đó hả?”
Bà chỉ vào số quà mà người giúp việc mang vào.
Đó là một chiếc đồng hồ đắt đỏ, còn có cả trang sức sáng lấp lánh.
Bà cười tươi như hoa, thật chí muốn lấy sợi dây ra ngay.
Bà Hứa hào hứng tới mức giọng nói bỗng trở nên run run: “Khiết Thần, con khách sáo quá, tốn không ít tiền đúng không?”
Khiết Thần thản nhiên nói: “Là điều nên làm ạ”.
Anh dừng lại, lấy ra một chiếc hộp nhỏ đặt lên bàn đẩy về phía Hứa Triển Vọng: “Chìa khóa chiếc siêu xe X phiên bản giới hạn.
Quà mười tám tuổi nhé”.
Hừ.
Hứa Triển Vọng liếc nhìn, cuối cùng nói giọng từ chối: “Tôi không nhận quà của người lạ!”
Rõ ràng là Khiết Thần đã hạ mình trước Triển Vọng, cho cậu cơ hội vậy mà cậu cứ không biết điều.
Ông bà Hứa sốt ruột tới mức toát mồ hôi hột.
Ông Hứa đập bàn, tức giận nói: “Hứa Triển Vọng, con ăn nói kiểu gì vậy? Có phải là cần tới bố dạy dỗ cho một trận không ? Ông Lưu, gia pháp!”
Bà Hứa cuống lên, sợ con trai bị đánh bèn khuyên can: “Triển Vọng, nghe lời, đừng để bố tức giận!”
Sau đó bà lại nhìn Hứa Tịnh Nhi nãy giờ không nói gì.
Bà nói giọng trách móc: “Tịnh Nhi, con nói gì đi”.
Hứa Triển Vọng nghe lời Hứa Tịnh Nhi nhất.
Cô ấy khuyên một câu còn hơn cả trăm lời nói tới sùi bọt mép của bà.
Vậy mà cô cứ đứng đó xem kịch hay.
Cả hai đứa thật khiến người ta phải phiền não mà.
Về nhà ăn cơm một bữa, Hứa Tịnh Nhi cũng không muốn làm loạn tới mức này.
Càng không muốn Triển Vọng vì mình mà bị bố trách phạt.
Dù cô không muốn ép em trai, nhưng…cô chỉ muốn ăn một bữa cơm đoàn viên, vui vẻ bên gia đình mà thôi.
Cô nhếch miệng, khẽ nói: “Triển Vọng, gọi anh rể đi!”
Triển Vọng trừng mắt nhìn cô đầy uất ức nhưng vẫn không chịu lên tiếng.
Hứa Tịnh Nhi đưa tay lên, véo tai cậu: “Có phải là đến lời của chị cũng không nghe nữa rồi phải không?”
Triển Vọng và Tịnh Nhi nhìn nhau vài chục giây.
Thế cục đã định, cậu mím môi, nhìn về phía không khí và hét lên một câu: “Anh rể”.
Khiết Thần chẳng thèm khách khí, cứ thế đáp lại: “Ờ”.
Ông bà Hứa thở phào.
Vừa đúng lúc người giúp việc nói là cơm canh đã chuẩn bị xong, thế là tất cả đứng dậy, di chuyển về phía nhà ăn.
Lúc ngồi xuống, bà Hứa đã sớm có sự chuẩn bị.
Bà chộp chặt tay con trai, kéo ngồi xuống cùng mình, không để cậu chiếm vị trí của Khiết Thần.
Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi ngồi một phía.
Bà Hứa và Triển Vọng ngồi một phía.
Lúc ăn cơm, Hứa Tịnh Nhi liên tục gắp thức ăn cho Triển Vọng.
Bà Hứa chau mày nhắc nhở: “Tịnh Nhi, con có thể nào đừng thiên vị vậy không.
Chăm sóc chồng con nhiều một chút chứ.
Gắp thức ăn cho Khiết Thần đi!”