Tại sao ư…
Khiết Thần nhìn khuôn mặt khá giống Hứa Tịnh Nhi của Triển Vọng một lúc.
Đôi mắt anh tối sầm, ánh lên vẻ hoang mang.
Chỉ có điều vài giây sau, tất cả đã được cất giấu đi.
Anh nhếch miệng đầy lạnh lùng; “Vấn đề này em không nên hỏi”.
“Hừ”.
Hứa Triển Vọng phụt cười, phất tay và đấm vào miệng Khiết Thần.
Máu tươi rỉ ra nơi khóe miệng.
Cậu thuận tay túm chặt lấy cổ áo của anh, ném anh qua một bên, còn mình thì đứng dậy sau đó đè đầu gối lên người anh.
“Khiết Thần, tôi đã rất tôn trọng anh rồi.
Anh từng là anh rể mà tôi chọn, nhưng giờ, anh không xứng.
Hứa Triển Vọng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Khiết Thần, thật chỉ muốn đấm cho anh thêm vài phát.
Cậu tức giận nhìn anh chăm chăm và nghiến răng nói: “Dù chị từng làm sai điều gì, giờ anh đã cưới chị ấy thì nên đối xử tốt với chị ấy mới phải.
Vậy mà kết quả thì sao? Từ lúc cưới về, anh luôn khiến chị của tôi phải chịu uất ức, đau khổ.
Anh không thừa nhận thân phận của chị ấy, còn dây dưa với phụ nữ ở bên ngoài, khiến chị bị mất mặt, không có chỗ đứng”.
Khiết Thần im lặng nằm dưới đất.
Anh không phản kháng, không giãy giụa, cũng không phản bác.
Thấy thế, Hứa Triển Vọng càng tức giận hơn: “Tôi không còn là thằng nhóc của ba năm trước nữa.
Tôi đã trưởng thành, có thể bảo vệ chị của tôi rồi.
Anh đối xử không tốt thì tôi sẽ đưa chị ấy đi, sẽ không khiến anh tìm và ăn hiếp chị ấy nữa!”
…
Lúc bà Hứa và Hứa Tịnh Nhi mang hoa quả ra thì chỉ thấy mình ông Hứa ngồi ngoài phòng khách.
Bà Hứa nghi ngờ hỏi: “Khiết Thần và Triển Vọng đâu rồi?”
Ông Hứa đang xem truyền hình trực tiếp ngước nhìn bà Hứa và trả lời: “Người trẻ ngồi lâu không chịu được nên ra ngoài vận động rồi”.
“Chuyện này…”, bà Hứa chau mày.
“Thằng Triển Vọng ghét Khiết Thần như vậy.
Hai đứa ở cùng nhau, không chừng nó lại đắc tội với Khiết Thần.
Sao ông có thể để hai đứa ở cùng nhau được chứ”.
Bà Hứa lầm bầm rồi nói với Hứa Tịnh Nhi: “Con mau ra ngoài xem.
Mà mẹ nói này, con là chị nên khuyên em nhiều một chút.
Sau này mà nó còn có thành kiến thì Khiết Thần cũng sẽ thấy phản cảm.
Tới lúc đó phải làm thế nào đây?”
Vừa nói bà vừa phàn nàn.
“Không làm gì được đám đàn bàn bên ngoài thì ít nhất cũng phải cân nhắc tới gia đình, nghĩ tới em con chứ.
Bao năm qua, dạy cho con đều công cốc cả”.
Dù bà nói rất nhỏ thì Hứa Tịnh Nhi vẫn nghe thấy rõ ràng.
Tay cô đang cầm đĩa hoa quả khẽ run lên.
Cô cúi xuống vài giây, cố nở nụ cười bình thản và nói: “Con đi tìm bọn họ”
Hứa Tịnh Nhi đặt đĩa hoa quả xuống và quay người rời đi.
Sau lưng, ông Hứa tức giận nói bà Hứa: “Bà lại giở thói rồi phải không? Bớt nói đi vài câu thì làm sao? Con cái khó khăn lắm mới về nhà được một lần!”
Bà Hứa không chịu kém miếng: “Vâng vâng vâng, chỉ có tôi là người xấu.
Nếu không phải vì cái nhà họ Hứa này, vì con trai của chúng ta thì tôi có cần phải lo lắng đến vậy không? Ông còn trách tôi? Sao ông không trách mình vô dụng, không cáng đáng nổi việc nhà đi!”
Hứa Tịnh Nhi quẹo qua một góc nhỏ cho tới khi không nghe thấy lời của bà Hứa nữa thì cô mới ngẩng đầu.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng mỉm cười, rồi cất bước đi về phía nhà thể dục.
Lúc cô mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ.