Hứa Tịnh Nhi không hiểu.
Cô bước ra khỏi phòng ngủ với vẻ nghi ngờ.
Cô Lâm nhìn thấy cô bèn mỉm cười: “Thiếu phu nhân, cô dậy rồi.
Đói rồi đúng không, cơm trưa đã chuẩn bị xong, giờ cô có muốn ăn không?”
“Được ạ!”
Cô Lâm cất bước đi vào trong bếp.
Mới đi được vài bước thì Hứa TỊnh Nhi đã gọi cô ấy lại.
Cô Lâm quay qua nhìn cô: “Thiếu phu nhân có gì dặn dò ạ?”
Hứa Tịnh Nhi vò đầu, suy nghĩ tầm một lúc mới đỏ mặt nói nhỏ với cô Lâm: “Chị Lâm, cái ở đầu giường trong phòng em là chỉ đổi phải không?”
Cô Lâm kinh ngạc, sau đó lắc đầu: “Thiếu phu nhân, không phải tôi.
Tôi không hề động vào đồ trong phòng cô”.
“Ồ, vậy không sao!”
Xem ra đúng là Khiết Thần đã đổi rồi…
Hứa Tịnh Nhi đứng ngây ra.
Nhất thời cô cũng không biết phải làm thế nào.
Cô đã dần quen với vẻ lạnh nhạt, vô tình của Khiết Thần, cũng khó khăn lắm mới học được cách chống cự với anh.
Vậy mà giờ, sao anh lại thay đổi rồi?
Nói thật…Giờ cô không còn sợ sự tàn nhẫn của anh nữa, mà là sợ anh lại thay đổi tâm tư.
–
Sau khi ăn trưa xong, cũng không biết là do tâm trạng nặng nề hay là do cơ thể mệt mỏi mà cô cảm thấy choáng váng, thế là cô lại về giường nằm.
Thế nhưng cô cũng chưa ngủ được bao lâu thì có tiếng email kêu lên đánh thức cô.
Liên quan tới polime là Hứa Tịnh Nhi lại giống như gà trọi, lập tức tràn đầy sức sống.
Toàn bộ phiền não bỗng chốc tan thành mây khói.
Đúng là công việc luôn có cách khiến người ta vui vẻ.
Cô xuống giường, đi tới bên sô pha, lấy laptop và mở hòm thư ra.
Sếp: Đã xác nhận nguồn tin là chính xác.
Giống như trước đó chúng ta đã nói.
Nhiệm vụ này do cô phụ trách.
Tin tức lần này sẽ là một tin chấn động nên cần phải hết sức cẩn thận.
Hứa Tịnh Nhi: đã nhận.
Sau đó cô click vào tệp nhiệm vụ mà sếp gửi cho.
Nhìn thấy tên của ngôi sao, cô không khỏi nhướn mày.
Sau giáng sinh là sẽ tới tết Nguyên Đán.
Bầu không khí đón tết càng lúc càng nồng ấm.
Khắp các con đường, cửa hàng đều giăng đèn kết hoa cũng như phát những bài nhạc đón tết đầy sôi nổi.
Mấy ngày này Hứa TỊnh Nhi đều ở trong chung cư, chăm chỉ chuẩn bị cho tin tức mà mình sắp đi điều tra.
Khiết Thần đi công tác nên cũng không về nhà.
Đương nhiên, anh không báo cáo cho cô, chỉ nhờ cô Lâm chuyển lời.
Hôm nay, bỗng nhiên cô nhận được tin nhắn của Thuần Thuần.
Thuần Thuần: Nước sôi lửa bỏng.
Mau tới đây!
Sau đó cô ấy gửi định vị cho cô.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Tịnh Nhi là gọi điện thoại.
Cô gói mấy lần nhưng Thuần Thuần không nghe máy.
Cô lo lắng xảy ra chuyện nên đành phải thay đồ, cầm túi đi xuống lầu.
Cô lái chiếc xe nhỏ của mình tới vị trí được định vị.
Nơi Thuần Thuần định vị là một trung tâm thương mại.
Cô dừng xe lại rồi lại gọi cho Thuần Thuần.
Lần này thì cô ấy đã nghe máy.
Nhưng còn chưa đợi cô hỏi rõ thì Thuần Thuần bèn nói ra tên của một cửa hàng rồi lập tức tắt máy.
Hứa Tịnh Nhi đành phải đi thang máy lên tầng hai của trung tâm.
Cô đi tới cửa hàng mà Thuần Thuần nói tới.
Vừa bước vào thì Thuần Thuần đã lao ra: “Tịnh Nhi, mau tới đây!”
Thấy cô ấy bình an vô sự, Hứa Tịnh Nhi mới thở phào nhẹ nhõm và cất bước đi tới.
Tiêu Thuần chạy tới ôm lấy cánh tay cô, sau đó chỉ về phía trước bảo cô nhìn xem!