Phía trước, có hai người nhân viên bán hàng đang đứng một trái một phải. Trong tay mỗi người đều đang cầm một bộ lễ phục vô cùng sang chảnh, xinh đẹp. Một bên là màu đỏ rực, một bên là màu bạc lấp lánh.
“Tịnh Nhi, cậu mau nhìn giúp mình xem, chọn bộ nào? Mình đắn đó một tiếng đồng hồ rồi”, Tiêu Thuần nhướn đôi lông mày cong cong.
“…”
Hứa Tịnh Nhi im lặng vài giây mới quay qua nhìn Tiêu Thuần: “Vì vậy, cái gọi là nước sôi lửa bỏng của cậu là cái này ấy hả?”
Tiêu Thuần chớp chớp mắt, ôm Hứa Tịnh Nhi lắc qua lắc lại: “Cậu cũng biết mà, mình mắc bệnh khó lựa chọn. Mình thấy cả hai bộ đều đẹp, nhưng mà lại không thể mặc cả hai bộ trong buổi tiệc được…”
Hứa Tịnh Nhi ôm trán.
“Tịnh Nhi, cậu tinh mắt, quyết định giúp mình đi. Cậu nói cái nào thì sẽ là cái đó!”
Hứa Tịnh Nhi hất cằm: “Cầu xin mình đi!”
Tiêu Thuần lập tức nhập vai: “Cầu xin cậu!”
“Đúng là bó tay với cậu!”
Hứa Tịnh Nhi làm ra vẻ dè bỉu, sau đó lại nhìn hai bộ lễ phục. Cô nhìn một lúc và chỉ vào bộ màu đỏ: “Da cậu trắng, eo nhỏ, chân lại dài, bộ này sẽ càng phù hợp với cậu hơn. Có điều thân váy hơi rộng, nên sửa lại một chút”.
Tiêu Thuần gật đầu ngay lập tức, tiếp tục lao về phía nhân viên bán hàng: “Tôi muốn bộ màu đỏ này, phần eo sửa nhỏ lại giúp tôi nhé”.
Nhân viên bàn hàng niềm nở đáp lại, còn không quên phụ họa thêm một câu: “Cô đây quả là có mắt nhìn”.
Lúc đợi đồ, nhân viên liền đưa Hứa Tịnh Nhi và Tiêu Thuần tới khu vực khách VIP. Họ bưng trà và bánh ngọt cho hai cô rồi lui ra.
Tiêu Thuần nâng chén, nho nhã nhấp một ngụm trà và nói: “Tịnh Nhi, tiệc tất niên năm nay của công ty, cậu sẽ xuất hiện chứ?”
Tiệc tất niên sao? Hứa Tịnh Nhi vẫn chưa kịp phản ứng.
Thấy vậy, Tiêu Thuần kinh ngạc phun cả ngụm trà trong miệng ra: “Tịnh Nhi, đừng có nói với mình là cậu không biết tập đoàn Cố Thị tổ chức tiệc tất niên đấy nhé? Bộ đồ hôm nay mình chọn là để chuẩn bị cho tiệc tất niên đấy!”
Tiệc tất niên của tập đoàn Cố Thị sao…Cũng phải, sắp tới cuối năm rồi. Tất cả các công ty đều tổ chức để tổng kết thành tích của một năm và biểu dương này nọ.
Có điều, một người vợ không có thân phận như cô thì sao Khiết Thần có thể để cô xuất hiện được chứ?
May mà cô cũng chẳng để ý.
Hứa Tịnh Nhi uống thêm một ngụm hoa trà, nhắm mắt lại hưởng thụ.
Dù cô không trả lời nhưng Tiêu Thuần nhìn bộ dạng của cô là đoán ra ngay cô không biết gì về bữa tiệc. Hơn nữa, cô cũng không có ý định sẽ đi.
Tiêu Thuần thật sự giận tới mức sắt không rèn được thành thép. Cô ấy chộp lấy tay Tịnh Nhi, nhìn chăm chăm vào mắt cô: “Tịnh Nhi, ba năm qua, những bữa tiệc mà anh Khiết Thần tham gia, hoặc là không có ai đi cùng, hoặc là Tô Tử Thiến. Tiệc tất niên quan trọng như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ dẫn người đi theo. Giờ cậu là vợ của anh ấy rồi, dù Khiết Thần không chủ động đề cập thì ít nhất cậu cũng phải biết giành lấy chứ?”
Tiêu Thuần khựng lại rồi nói nhỏ: “Lẽ nào, cậu định dâng cho Tô Tử Thiến, cứ thế không chiến mà bại sao?”
Hứa Tịnh Nhi nhìn xuống, hàng lông mi khẽ run run.
Tiêu Thuần định khuyên tiếp thì điện thoại bỗng đổ chuông. Cô ấy đành phải nghe máy: “Ừ, ngôi sao lần này chúng ta mời chính là King, anh đi xác nhận việc này với người quản lý của King đi…”
Sau khi cô ấy tắt máy bèn nhìn Hứa Tịnh Nhi. Cô ấy còn chưa kịp nói gì thì Hứa Tịnh Nhi đã lên tiếng trước: “Ok, mình sẽ đi!”