Khiết Thần chẳng thèm quay đầu lại, thậm chí không cả dừng bước.
Anh coi Tô Tử Thiến như không khí.
Cô ta không cam tâm định đuổi theo thì trợ lý Lâm đã bước tới chặn cô ta lại.
Sao người nào người nấy đều chặn cô ta lại vậy?
Tô Tử Thiến tức tới mức nghiến răng.
Cô ta nói năng chẳng chút khách sáo: “Cút đi cho tôi! Anh là cái thá gì mà dám cản tôi?”
Trợ lý Lâm đanh mặt, trầm giọng: “Cô Tô, giờ tôi sẽ gọi người quản lý tới đón cô.
Tôi khuyên cô ở lại đây, tốt nhất đừng ra ngoài để bị mất mặt nữa”.
“Anh nói cái gì?”
“Thứ hai, dù tôi không là gì cũng vẫn có thể chặn cô lại.
Tôi có ý tốt nhắc thêm cô một câu.
Lần này, cô thật sự đã động vào người không nên động rồi.
Tốt nhất cô nên lo cho bản thân, đừng có cứng đầu nữa!”
“Anh!”
Dứt lời, trợ lý Lâm cũng không nhiều lời nữa.
Anh ta lấy điện thoại ra, gọi xong bèn quay người bỏ đi.
Tô Tử Thiến đứng giậm chân tại chỗ, phát ra tiếng kêu đinh tai đầy bại hoại.
Cô ta không tin Khiết Thần lại không đứng về phía cô ta.
Cô ta không tin, vì một con bé Hứa Tịnh Nhi mà Khiết Thần định làm gì cô ta.
Trợ lý Lâm, Tiêu Thuần, những kẻ đứng về phía Hứa Tịnh Nhi, sớm muốn gì cô ta cũng khiến bọn họ phải hối hận.
–
Khiết Thần không đưa Hứa Tịnh Nhi quay lại buổi tiệc mà đưa cô tới bãi đỗ xe, kéo cô đi giữa các dãy xe và nhét cô ngồi vào vị trí bên cạnh tay lái.
Anh thắt dây an toàn cho cô, sau đó đóng rầm cửa lại.
Anh đi vòng qua phía bên còn lại, ngồi vào vị trí tay lái, khởi động xe, đạp chân ga và phóng như bay ra ngoài.
Dù Hứa Tịnh Nhi không nhìn thì cũng cảm nhận được khuôn mặt âm trầm của anh.
Bầu khí tức lạnh cóng cứ thế đổ ập lên người cô.
Sự im lặng của anh chẳng khác gì dấu hiệu yên lặng trước khi bão bùng chuẩn bị ập tới.
Dù là như vậy thì Hứa Tịnh Nhi cũng không hối hận khi đập Tô Tử Thiến.
Nếu cho cô một cơ hội nữa thì cô vẫn sẽ đập cô ta.
Hơn nữa, còn đạp cho thêm vài phát.
Cướp Khiết Thần cô có thể nhịn.
Nhưng cướp polime của cô thì cô phải đập tơi bời.
Trợ lý Lâm có gọi điện thoại một lần, nói với Khiết Thần là anh ta sẽ xử lý chuyện ở bữa tiệc, nói Khiết Thần yên tâm.
Chiếc xe chạy về chung cư.
Vừa đỗ lại, Khiết Thần đã xuống xe, mở cửa phụ ra.
Anh kéo Hứa Tịnh Nhi ra ngoài sau đó lôi lên trên chung cư.
Về tới nhà, một màu đen kịt.
Hứa Tịnh Nhi lúc này mới nhớ ra, bởi vì tối nay cô và Khiết Thần tham gia tiệc tất niên nên cô Lâm nhân cơ hội về với ông cụ Cố một tối.
Ngày mai cô ấy mới quay lại.
Vì vậy…trong chung cư chỉ còn lại cô và Khiết Thần.
Giai đoạn này, cô và Khiết Thần bề ngoài luôn duy trì vẻ hòa hợp.
Dù anh vẫn đối xử với cô lạnh lùng như thế nhưng mối quan hệ giữa hai người đã dễ thở hơn ít nhiều.
Hơn nữa khi có cô Lâm thì Khiết Thần cũng để ý đến cô ấy nên Hứa Tịnh Nhi có thể thở phào nhẹ nhõm.
Và dần dần cô cũng quên đi sự sợ hãi dành cho anh.
Lúc này, trong lòng cô bỗng dấy lên nỗi bất an không thể kiểm soát.
Cô không sợ Khiết Thần vì Tô Tử Thiến mà đứng ra chế nhạo cô, thậm chí là đánh cô.
Mà cô sợ…
Khi Hứa Tịnh Nhi đang nghĩ ngợi lung tung thì đã bị Khiết Thần kéo vào phòng ngủ.
Anh đập cộp vào công tắc điện phòng ngủ, cả cơ thể cô bị kéo sát vào anh.
Một giây sau, cô chỉ cảm thấy tay của Khiết Thần đang cởi đồ của mình.
Nỗi sợ hãi từ nơi sâu thẳm trong cô lập tức bị đánh thức.
Hứa Tịnh Nhi không nghĩ ngợi nhiều, cứ thế đẩy anh ra và lập tức lên tiếng.