“Khiết Thần, nếu anh muốn đứng ra vì Tô Tử Thiến thì anh đánh tôi một trận đi. Không, hai trận, ba trận cũng được. Tôi thề sẽ không đánh trả”.
Khiết Thần dường như không nghe thấy Hứa Tịnh Nhi nói. Ánh mắt anh vẫn không hề thay đổi, vẫn ghì chặt tay cô, không để cô thoát ra. Tay còn lại anh bắt đầu cởi đồ của cô.
Hứa Tịnh Nhi sợ quá cũng không nghĩ nhiều, chỉ lên đầu gối dội về phía Khiết Thần.
Phản ứng của Khiết Thần càng nhanh hơn. Cô còn chưa kịp nhìn rõ anh né thế nào thì Khiết Thần sau đó đã đè cô xuống giường như trách cô không chịu nghe lời. Anh nhìn xuống.
Cô bị ghì chặt. Hai tay không thể cử động.
Cô cảm nhận được người đàn ông đang dùng tay còn lại kéo váy của mình. Trong nháy mắt tấm lưng trần của cô lộ ra trước mặt anh. Hứa Tịnh Nhi nghiến răng. Dù cô không muốn nhận thua thế nhưng lúc này cơ thể đã bắt đầu run lên.
Sau đó, cả người cô bị Khiết Thần lật lại. Anh chộp lấy cổ áo, kéo xuống. Hứa Tịnh Nhi không thể phản kháng.
Đôi mắt đen của anh lướt dọc cơ thể cô. Khoảng chục giây sau, những ngón tay anh ôm lấy cằm cô, đẩy qua. Anh bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Hứa TỊnh Nhi nhìn chằm chằm. Khuôn mặt vô cảm của anh dần phóng to ra trước mắt cô. Cô biết có lẽ là mình lại không thể thoát khỏi lần này.
Cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn anh nữa.
Thế nhưng…sự hành hạ như trong tưởng tượng không hề xảy ra. Khiết Thần nhìn cô một lúc rồi buông tay, cũng không kìm kẹp cô nữa.
Hứa Tịnh Nhi nằm trên giường một lúc, đột nhiên mở mắt thì thấy Khiết Thần đã đứng dậy. Anh đứng bên đầu giường nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Tịnh Nhi là chộp lấy cái chăn đắp lên người mình. Đầu óc hỗn loạn của cô lại bắt đầu suy nghĩ.
Vừa rồi cô thấy anh tức giận như vậy, còn đè cô ra giường, lột đồ của cô, cô tưởng anh lại ép cô chứ…Thế mà anh đột nhiên buông tay là có ý gì?
Lẽ nào lương tâm đột nhiên lên tiếng mách bảo là anh phải giữ mình cho Tô Tử Thiến sao?
Dù thế nào thì cũng không thể có chuyện anh lột đồ cô chỉ để xem cô có bị thương hay không mà!
Lúc này Hứa Tịnh Nhi không nghĩ được gì nhiều. Bởi vì sự nguy hiểm của cô vẫn chưa hết. Khiết Thần không nói gì, cứ thế nhìn cô chăm chăm khiến cô lạnh cả sống lưng.
Anh muốn trừng phạt cô thế nào? Làm nhanh để xong cho rồi!
Chung cư yên tĩnh quá. Khiết Thần không nói gì. Hứa Tịnh Nhi cũng im lặng. Bầu không khí yên lặng tới ghê người.
Khi Hứa Tịnh Nhi đang bị ánh mắt của Khiết Thần dọa cho sợ chết khiếp và sắp không chịu nổi nữa thì cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng anh vang lên.
Anh nói rất trầm. Trầm tới mức kỳ lạ.
Anh hỏi: “Tại sao lại đánh nhau?”
Cuối cùng thì cũng bắt đầu hỏi tội rồi…
Nói ra cũng buồn cười. Đây là lần đầu tiên Khiết Thần hỏi nguyên nhân. Từ trước tới nay anh luôn định tội thẳng cho cô, bởi vì đối với anh, bất kỳ việc gì cô làm đều là sai.
Cô từng muốn giải thích cho anh. Cô không muốn anh hiểu nhầm. Nhưng giờ, cô không muốn nữa.
Giải thích hay không thì đến cuối cùng anh muốn thiên vị ai vẫn sẽ thiên vị người đó mà thôi.
Giọng nói của Hứa Tịnh Nhi vô cùng bình tĩnh, không hề chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào: “Tôi muốn đánh thì đánh thôi”.
Rõ ràng Khiết Thần không hài lòng với câu trả lời của cô. Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chăm chăm. Anh hỏi tiếp: “Tại sao lại đánh nhau?”