Sự hào sảng của Cố Khiết Thần lại vượt ngoài dự liệu của Hứa Tịnh Nhi.
Phải biết rằng lần trước cô muốn có thiệp mời, Cố Khiết Thần đã bắt cô hầu hạ đến mấy ngày, cuối cùng còn phải hi sinh nhan sắc của mình, “thì thầm bên gối” cả nửa đêm mới được đồng ý.
Hứa Tịnh Nhi lập tức cười híp mắt nói: “Tôi muốn hỏi anh, anh có thể… giúp tôi hẹn Cố Tuyết hay không?”.
“…”.
Cố Khiết Thần nhíu mày, giống như không hiểu lời cô nói, ngẩn ngơ hỏi: “Cố Tuyết?”.
Hứa Tịnh Nhi ra sức gật đầu.
Cô và Cố Tuyết bất hòa, cô trực tiếp hẹn Cố Tuyết, ắt hẳn Cố Tuyết sẽ không quan tâm đến cô.
Nhưng cô biết Cố Tuyết rất thích người anh họ Cố Khiết Thần này, là người hâm mộ trung thành của anh.
Chỉ cần Cố Khiết Thần lên tiếng, cô ta chắc chắn sẽ đến chỗ hẹn.
Đôi mắt đen của Cố Khiết Thần trở nên nghiêm nghị, im lặng nhìn chằm chằm Hứa Tịnh Nhi mười mấy giây, sau đó cất giọng trầm thấp: “Tối nay cô chờ tôi là vì chuyện này sao?”.
“Đúng vậy!”, Hứa Tịnh Nhi nhạy bén phát hiện ra vẻ mặt của Cố Khiết Thần bỗng nhiên trở nên không tốt lắm.
Cô cân nhắc câu từ, vội vàng bổ sung: “Cố Khiết Thần, tôi… tôi sẽ không gây rắc rối cho anh, không phải tôi muốn gây sự với Cố Tuyết, mà là tôi có chuyện nghiêm túc cần nói với cô ấy”.
Ánh mắt Cố Khiết Thần dần dần tối lại, giọng nói cũng khôi phục sự lạnh lùng thường ngày: “Là chuyện liên quan đến bài báo của cô?”.
Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại khẳng định.
Hứa Tịnh Nhi gãi đầu, lè lưỡi, cũng không sợ nói ra sự thật: “Phải, tôi cần sự hỗ trợ của Cố Tuyết”.
Ba người cô cần là cô, A Mỹ và Cố Tuyết.
Cố Tuyết là fan lớn nhất của Dung Vương.
Trong nhóm fan hâm mộ, vì cô ta hào phóng, lại thường xuyên tổ chức hoạt động cho fan, phát quà ngoài mong đợi cho fan,… nên cô ta rất có uy tín trong lòng các fan hâm mộ.
Chỉ cần có thể để cô ta nhận ra bộ mặt thật của Dung Vương, bỏ tà theo chính, đồng nghĩa sẽ cắt đứt tất cả đường lui của Dung Vương.
Đến lúc đó, cộng thêm A Mỹ ra làm chứng, Dung Vương sẽ hoàn toàn rớt đài.
Đương nhiên, Cố Tuyết vô cùng trung thành với Dung Vương, luôn luôn tin tưởng Dung Vương, mà cô ta lại cực kỳ ghét cô, Hứa Tịnh Nhi biết muốn thuyết phục Cố Tuyết không dễ dàng gì.
Tuy nhiên, dù chỉ có một phần vạn cơ hội, cô cũng sẽ thử!
Cố Khiết Thần như đã nhìn ra tất cả tâm tư của Hứa Tịnh Nhi, im lặng một lúc lâu, ngay cả bàn tay vừa rồi nắm chặt lấy Hứa Tịnh Nhi không buông cũng thả lỏng.
Hứa Tịnh Nhi lập tức cảm giác được anh không vui, mặc dù cô không hiểu là vì sao…
Chẳng lẽ Cố Khiết Thần không thích cô tiếp xúc với người nhà họ Cố? Vì anh không thừa nhận người vợ như cô, nên sợ cô ra tay từ những người khác trong nhà họ Cố, từng bước ép sát?
Tương tự như… ông nội thích cô, nên mới khiến anh không thể không cưới cô?
Vậy thì anh thật sự nghĩ nhiều rồi, cô thề bây giờ cô chỉ một lòng muốn theo đuổi chính nghĩa và kiếm tiền, mấy chuyện tình yêu cô đã không còn để tâm nữa rồi.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!
Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt, đang suy nghĩ có cần cam đoan với anh hay không thì đôi mắt đen của Cố Khiết Thần bất chợt lại nhìn chằm chằm gương mặt cô.
Anh nhếch môi, nói từng chữ: “Cô thật sự không còn lời nào khác muốn nói với tôi sao?”.
Lời này quả thật làm cho Hứa Tịnh Nhi có chút mờ mịt.
Lời nào khác? Lời gì khác nữa chứ? Giữa anh và cô còn lời gì có thể nói nữa sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt đó của Cố Khiết Thần, Hứa Tịnh Nhi cũng không dám trả lời tùy tiện.
Cô nhíu mày, suy nghĩ kỹ càng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì lại lên tiếng: “Có!”.